Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1987: Quá tiện nghi



Văn thành chủ cười ha ha nói: " Huynh đệ, lời này của ngươi nên nói với người ngoài, ca ca ngươi dù gì cũng là thành chủ, hễ là chuyện trong Tử Hà Thành, ta còn là có thể đinh đoạt được, ngươi nói chuyện này như thế nào".

Sở Dương vừa điều phối dược liệu vừa hờ hững nói: " ta đây liền toàn bộ trông cậy vào đại ca ngươi đó, nói thật cùng ngài, ta đã có ý định nhằm vào một chỗ, đó là tòa Tử Hà Vương phủ kia, Văn đại ca ngươi xem có thể được hay không? "

" Tử Hà Vương phủ.. Văn thành chủ bước đi thong thả vài bước rồi thấp giọng nói: " Huynh đệ, nếu ngươi muốn địa phương khác, đại ca trực tiếp có thể tặng cho ngươi, nhưng Tử Hà Vương phủ này lại không giống bình thường. Ta mặc dù có thể đánh nhịp, nhưng huynh đệ ngươi chỉ sợ ít nhiều gì cũng phải bỏ ra một ít tiền

Sở Dương trong lòng vui vẻ nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ không đếm xỉa tới nói: " đại ca cứ thống khoái đi, tiểu đệ nhận tình của đại ca, ngài nói giá tiền ra đi, tiểu đệ sẽ làm theo, tuyệt không khiến đại ca khó xử đâu".

" Tử Hà Vương phủ này có thể nói là dinh thự có giá trị nhất ở đây, mấy ngàn năm trước đã từng có người mua Tử Hà Vương phủ rồi, bất quá người nọ kết cục cũng không tốt... Ân, khi đó giá tiền đã là chín trăm vạn Tử Hà tệ, đây là điều mọi người đều biết, đại ca ta cũng không làm gì được..

Văn thành chủ hít sâu một hơi nói: " lúc này đây, huynh đệ ngươi muốn mua thì cũng không thể trả theo giá mấy ngàn năm trước là chín trăm vạn được, bây giờ phải hơn chín trăm vạn rồi? Đây là do ta phải lập hồ sơ báo cáo trên nên thật sự là không phải mình đại ca ta có thể đánh nhịp được! "

CSể,

Sở Dương dứt khoát cởi mở nói: điểm ấy tiểu đệ sớm có đoán

trước, vẫn là câu nói kia, ngươi liền ra giá đi. Trả luôn tiền mặt, tiểu đệ tuyệt không mặc cả! "

" giá cả sẽ khá cao đó, ta thực sự chút ít không mở miệng được.. Văn thành chủ cau mày nói: " ta sợ ngươi thừa nhận không được lại thương tổn đến tình cảm của huynh đệ chúng ta

" không có việc gì không có việc gì. Ta bây giờ rất có tiền! " Sở Dương một bộ tài đại khí thô nói; kì thực từ khi hắn nghe Văn thành chủ nói ra 'Có thể mua được... thỉ trong lòng đã đại định rồi!

" huynh đệ a. Cái giá tiền này làm đại ca đích thực không tiện mở miệng, sao... Sao ít nhất cũng phải muốn hai ngàn vạn! " Văn thành chủ thanh âm trầm trọng giống như rót chì vạn phần khó xử nói: Tử Hà

tệ! Huynh đệ, đây là một con số thiên văn... Theo ta được biết, cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, người có thể thừa nhận được giá cả này cũng không nhiều..

" hai ngàn vạn? Có hai ngàn vạn thôi hả?! Ta mua! " Sở Dương tức thời đánh nhịp nói!

Không ngờ chỉ cần hai ngàn vạn, Sở Dương rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, đúng là quá tiện nghi. Quả thực chính là giá của cải trắng mà!

Văn thành chủ còn đánh tính toán tận tình khuyên bảo khuyên giải, an ủi trấn an nên vừa nghe được những lời này thì tất cả lời muốn nói đều nén trở về. Lão trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Dương, sau nửa ngày sau mới run run nói: " ngươi... Ngươi mua? "

" đúng vậy, chẳng phải là hai ngàn vạn thôi sao? " Sở Dương có chút ngạc nhiên nhìn hắn nói: " có bao nhiêu tiền đâu? Đợi lát nữa ngươi đem thủ tục chuẩn bị cho tốt. Ta sẽ thanh toán tiền luôn 1 lần; từ nay về sau, Tử Hà Vương phủ kia chính là của Sở mỗ rồi! "

"có... Bao nhiêu tiền?!!... thanh toán tiền luôn 1 lần??!! " Văn thành chủ miệng bây giờ há to tuyệt đối có thể so với miệng Hà Mã nói: " ngươi ngươi... Ngươi xác định? Ngươi có thể xác định sao? Ngươi thật có thể xác định?! "

" đương nhiên! Chút chuyên như vậy. Ta còn không làm chủ được sao? Đại ca quá xem thường huynh đệ ta rồi! " Sở Dương dùng sức gật đầu nói.

Văn thành chủ cảm giác mình muốn ngất đi, thân thể không ngờ quơ quơ, nô lực đứng vững vàng. Trong lúc nhất thời cảm giác trong lòng một mảnh hỗn loạn.

Hai ngàn vạn Tử Hà tệ a!

Đây nhưng mà là Tử Hà tệ đó!

Đợi chút... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Văn thành chủ run rẩy cuối cùng xác định, cẩn thận hỏi nói: " Sở huynh đệ, ta mới vừa rồi nói chính là Tử Hà tệ đó! Hai ngàn vạn Tử Hà

"Đúng, ta nói đúng là Tử Hà tệ mà! Ta không nói là Thủy Vân tệ, cũng không nói là Tử Vân tệ a.. Sở Dương ngạc nhiên đến cực điểm nhìn Văn thành chủ nói: " chính là Tử Hà tệ a! Chẳng phải là hai ngàn vạn Tử Hà tệ thôi sao? Tuyệt đối không có vấn đề! Ta nguyên bản phỏng chừng cũng phải năm ba ngàn vạn, bảy tám trăm ngàn, không ngờ cũng chỉ cần hai ngàn vạn, đại ca phần nhân tình này, huynh đệ nhớ

Văn thành chủ bụm lấy cái trán, lui về phía sau vài bước ngồi ở trên mặt ghế, từng ngụm từng ngụm thở.

Lão chỉ cảm thấy trong lòng như có mấy trăm vạn đầu thần thú trong truyền thuyết gào thét lao nhanh xoay quanh. Hai ngàn vạn Tử Hà tệ, đó

Văn thành chủ bây giờ trong đầu là một mảnh tương hồ, căn bản là tính toán không được, chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, trái tim nhảy lên kịch liệt.

Hai ngàn vạn...

Nếu giờ phút này Văn thành chủ biết ràng Sở Dương trước đó đã chuẩn bị tiền dùng để mua Tử Hà Vương phủ, tuyệt đối không phải là hai ngàn vạn, mà lại hai trăm triệu Tử Hà tệ mà nói, tuyệt đối sẽ ngất tại chỗ, thậm chí chết ngay cũng là chuyên không phải không thể!

Nói thật, hai ngàn vạn đối với Sở Dương mà nói thật lòng không nhiều lắm, đúng là giá cải trắng mà!

Lần này không chỉ làm cho đầu Văn thành chủ bây giờ như thành tương hồ mà ngay cả Sở Dương, đầu cũng đều là tương hồ!

Mới hai ngàn vạn!

tệ đó! "

kỹ! "

là cái gì khái niệm...

Sao mới có hai ngàn vạn?!

Đây tuyệt đối là điều khiến Sở Dương ngạc nhiên! Lão tử vì mua cái nhà này mà trọn vẹn chuẩn bị hai trăm triệu! Bây giờ không ngờ chính là hai ngàn vạn? Ta không phải là đang nằm mơ chứ?

Nếu biết hai ngàn vạn liền có thể mua được, ta đâu cần lao lực tổ chức đấu giá hội như vậy? Còn đem nhiều thứ tốt như vậy bán đi? Thực là buồn bực!

Hai người hiển nhiên đều có chút mất hồn mất vía. Mãi đến khi thị nữ đi vào rót nước trà đến lần thứ n, uống đến khi nước bình trà biến thành không màu thì hai người mới phục hồi lại tinh thần.

" lão đệ đúng là tài đại khí thô a.. Văn thành chủ cảm thán nói.

" ai, ta cảm thấy được ta cũng là như vậy, thực tiện nghi a.. Sở

Dương toét miệng nói rồi tiếp tục động thủ phối dược!

Chuyên vừa rồi làm ngay cả phối dược đều ngừng lại, mau làm chính sự thôi, như vậy hạnh phúc đã tới!

Lúc từ phủ thành chủ đi ra, trong túi áo Sở Dương đã nhiều hơn một thứ gì đó. Là Tử Hà Vương phủ địa khế!

Rốt cuộc đã tới tay!

Từ hôm nay trở đi, Sở Dương chính là chủ nhân của Tử Hà Vương phủ. Sở Dương thở phào nhẹ nhỏm, từ khi đi vào Cửu Trọng Thiên Khuyết, thời gian dài như vậy, đây là một tin tóc duy nhất có thể làm cho bản thân chính thức cao hứng trở lại!

Cũng là một sự kiện lớn vì vật mà Cửu Kiếp kiếm cùng Cửu Đại Linh Dược và Tử Tiêu tháp đều cần đã có được!

Không biết có phải là từ hôm nay trở đi, hết thảy vận rủi đều rời xa mình đi rồi sao?

Sở Dương hai đời làm người, từ trước đến nay thật có thể nói là xuôi gió xuôi nước, nhớ lại trước kia, rèn Thiên Binh, tụ Cửu Kiếp, vịn Thiết Vân, che Triệu Cương, diệt Thiên Ma, bại Pháp Tôn, tĩnh Cửu Trọng, đế truyền kỳ, liền đều là truyền thuyết! Thành tựu như vậy, có thể nói là Cửu Trọng Thiên thiên cổ kim có một người!

Nhưng mà từ khi phi thăng lên Cửu Trọng Thiên là Vị Diện cao hơn, hắn đầy ngập hùng tâm tráng chí nhưng lại vận rủi liên tục, trải qua cửu tử nhất sinh, vài lần họa trời giáng, thậm chí đã chết qua nữa, thật sự là chuyên cũ nghĩ lại mà kinh!

Cho đến giờ này ngày này, giờ này khắc này, Sở Dương mới có thể cảm giác được trong lòng cất đi được tầng lo lắng kia, rốt cuộc đã triệt để đánh tan được, quả nhiên là hưng phấn đến cực điểm.

Phảng phất ngay cả việc Mặc Vân Thiên sắp đến với thiên địa lực lượng lớn lao cũng không để ở trong lòng!

Phảng phất ngay cả việc Mặc Vân Thiên sắp đến với thiên địa lực lượng lớn lao cũng không để ở trong lòng!

Sở Dương thậm chí đều còn chưa về nhà mà liền trực tiếp đi tới Tử Hà Vương phủ để lộ ra thân phận chứng minh cùng địa khế, chứng minh quyền sở hữu, sau đó liền đem quân đóng trong Tử Hà Vương Phủ toàn bộ xua đi: các ngươi, nên trở về đâu thì trở về nơi đó đi, dù sao cũng không thể ở lại đây được nữa!

Sau khi xác định nơi này tất cả mọi người đã đi hết, Sở Dương cố ý ho khan một tiếng nện bước như " tiểu ngốc " đi vào!

Oa ha ha ha!

Ta tới rồi!

Trong Tử Hà Vương Phủ, trước mắt là một mảnh màu xám, vô số hoa cỏ cây cối giờ phút này sớm đã héo rũ, thực sự chỉ có vô số cỏ dại mới mọc mần và đang sinh trưởng.

Sở Dương một đường nhìn kỹ lại, chậm rãi cảm thấy không được bình thường.

Vì, có một số cây sống dài nhất được mấy ngàn năm cây, nếu đã sinh trưởng đủ niên hạn rồi thì chết đi nhưng sao chung quanh lại có rất nhiều cây như vậy. Đều là chết già.

Cùng một khối thổ địa linh khí sao có thể đủ nuôi dường nhiều đại thụ như vậy, hơn nữa toàn bộ đều chết già? Đây căn bản là điều không thể nào.

Nhưng chuyên không thể nào này bây giờ lại đã xảy ra. Sở Dương cảm thấy vô số khả nghi nhưng ngay bây giờ thực sự không rảnh suy tư, hắn không ngừng cất bước đi về phía trước, phía trước đã thấy một Đạo Môn hộ, trên đó viết 2 chữ 'Cấm địa'!

Hai chữ nàỵ nói đến cũng không hiếm thấy, chỉ cần là đại gia đình, bình thường đều có đều chữ cấm địa, mà khái niệm cấm địa cũng không giống nhau nhưng mà ở trước mắt Sở Dương đây, 2 chữ " cấm địa " này lại làm cho Sở Dương tự đáy lòng cảm giác được sát ý, đó là sát ý bài xích bất luận kẻ nào, không cho phép đi vào.

Nhưng mà Sở Dương thân là chủ nhân nơi đây, cũng không thể bị " cấm địa " nhà mình ngăn trở cước bộ được? Chưa nghe nói cấm địa nhà nào không cho chủ nhân tiến vào, lui một vạn bước nữa mà nói, Sở Dương mua nơi này, bổn ý cũng là vỉ tìm tòi khai quật bí mật nơi đây, càng là cấm địa, càng là chỗ bí ẩn, càng phải tìm tòi nghiên cứu.

Cơ hồ là không cần nghĩ ngợi, càng căn cứ thân phận chủ nhân, Sở Dương đẩy cửa vào thì lại phát hiện ra căn bản là đẩy không động, mặc dù Sở Dương trước mắt thực lực đại tiến, đã có Thánh Vị tu vi nhưng vẫn đẩy không động. Sau một khắc, Sở Dương đột nhiên cả người mạnh mẽ bay ngược ra ngoài. Trực tiếp té ra xa vài chục trượng, rơi trên mặt đất toàn thân đau đớn.

Thậm chí, ở trong quá trình này, Sở Dương nghĩ tới vận khí chống cự, hoặc là làm cho mình vững vàng bình yên rơi xuống, lại phát hiện ra toàn thân linh khí căn bản không thể điều động chút nào, chỉ có thể tùy ý để bản thân tự do rơi xuống, chật vật ngã xuống.

Đây là chuyên gì xảy ra? Chẳng lẽ vận rủi của ta vẫn chưa hết.

Sở Dương nằm trên mặt đất, ngơ ngác nhìn cánh cửa kia, không hiểu ra sao. May là sau khi rơi xuống đất thì linh lực liền đă khôi phục vận chuyển, thoáng điều tức, đau đớn cũng bị đánh tan, ngay cả chút da bị thương bên ngoài cũng biển mất, hắn chậm rãi bò người lên, lại lần nữa cẩn thận đi đến trước bức cửa kia nhìn vào hai chữ "cấm địa" mà chú mục hồi lâu.

Rốt cuộc, Sở Dương phát hiện ra 1 chuyện rất trọng yếu.