Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1999: Tuyệt lộ, ta còn có kiếm nơi tay!



Sở Dương quá sợ hãi. Bản thân không cảm thụ được Cửu Kiếp Không Gian, không thể cùng bọn Thiết Bổ Thiên liên lạc, thậm chí ngay cả Kiếm Linh cũng không liên lạc được.

Nếu như không phải là còn linh khí đang duy trì liên tục tuôn ra vào thì Sở Dương gần như tưởng ràng, Cửu Kiếp Không Gian đã biến mất, hoặc là hỏng mất rồi...

Ngoài ra, biến hóa kinh người khác cũng xuất hiện, Cửu Kiếp kiếm run lên bần bật, Sở Dương cũng cảm giác được Cửu Kiếp kiếm giống như đang xảy ra biển hóa nào đó, mặc dù vẫn có thể ẩn nấp trong đan điền nhưng lại ít đi một phần linh động trước kia. Giống như là trì trệ hơn rất nhiều.

Trong Cửu Kiếp Kiểm. Bóng dáng kia thoáng cái ngồi dậy nói: "Đây là chuyên gì? Sao đột nhiên lại phong ấn thanh kiếm? Không đúng, thế giới này làm sao có thể có được người nào đó có được năng lực phong ấn Cửu Kiếp kiếm? Muốn phong ấn Cửu Kiếp kiếm ít nhất cần năng lượng của một đại thế giới mới có thể, hơn nữa cũng chỉ là có thể mà thôi, Cửu Trọng Thiên khuyết không thể tồn tại cường giả như vậy! "

Ngay sau đó hắn định xông ra bên ngoài, ý định xem xét đến tột cùng là gì thì lại tức thời phát giác bản thân lại đã vô pháp rời khôi, không khỏi một hồi nôn nóng nói: " đây tình huống nào, ngay cả ta cũng không thể ra ngoài? Chẳng lẽ quả nhiên là toàn bộ năng lượng của nhất phương thiên địa tất cả đều quán thâu vào Cửu Kiếp kiếm rồi? "

" đây vốn là chuyên tốt, nhưng mà hai cái thành hình không gian trong lúc dung hợp lẫn nhau, thể tất sẽ hình thành năng lượng quán thâu, tạo thành năng lượng cực hạn phản xung nên đường về tạm thời bị phong bế!? Còn còn tình huống nào khác không... Nếu ở dưới tình huống bình thường cũng không sao, chỉ cần chải vuốt ba năm trăm năm cũng không sao nhưng bây giờ thì làm sao bây giờ? "

" trước mắt tiểu tử kia chọc vào đại họa, đừng nói ba năm trăm năm, ba năm ngày đều có nguy hiểm, ta trước kia còn suy nghĩ giúp hắn tọa trấn, đang vào lúc này lại phong ấn kiếm, qua đó còn phong ấn cả ta, đây không là bản thân hắn muốn chết sao!? Tiểu tử kia đang làm cái quỷ gì đó? "

Cái bóng này có chút nôn nóng đi tới đi lui nhưng lại vô kế khả thi.

" với bản thân thực lực mà nói, ngoại trừ 2 vị kia, phóng nhăn cả thiên địa vũ trụ, Hồng Mông Đại Thiên, lại có ai có thể vây được ta? Nhưng vấn đề bây giờ là ta bị phong ấn trong Cửu Kiếp kiếm, hơn nữa còn là cả Cửu Kiếp Không Gian bị đóng cửa. Cái này tương đương với lực lượng của công tử bao vây lấy ta... Mặc dù không phải là xuất tò tò bản tâm của công tử nhưng ta vẫn không cách nào đột phá được... Nhưng vậy phải làm sao mới tốt? Muốn chết sao! "

Sở Dương kinh ngạc vạn phần nhìn chàm chàm vào Cửu Kiếp kiếm mà lòng tràn đầy sự không cách nào tin được, đột nhiên cảm giác toàn thân lạnh buốt.

Tình huống hiện tại, Cửu Kiếp Không Gian không chỉ... là không vào được, thậm chí là cảm ứng cũng không được, đă hoàn toàn mất đi liên lạc, nói cách khác, người ở bên trong tạm thời không ra được, thiệt nhiều trợ thủ đều ở bên trong, tỷ như Hổ ca, tỷ như tam đao... Tỷ như...

Những người này đều là người mà Sở Dương thật lòng có thể tin được!

Nhất là Thiết Bổ Thiên cùng Ô Thiển Thiển cũng ở bên trong, một khi gặp phải chuyên, bản thân ngay cả người cùng thương lượng cũng không con.

Tất cả mọi chuyên, cũng chỉ có thể tự mình một người chọi cứng!

Cửu Kiếp Không Gian vốn chưa từng xuất hiện sai lầm, tại thời khắc mấu chốt này lại xuất hiện sai sót lớn như vậy! Bản thân còn sắp gặp phải áp lực như sơn, nay lại mất đi hết thảy trợ lực!

Loại cực độ thất bại này khiến áp lực khó có thể sử dụng ngôn ngữ để hình dung; mà Sở Dương, bây giờ liền tràn đầy loại cảm giác này.

Sở Dương thở dài một tiếng nói: " như vậy cũng tốt, nếu bọn họ ở bên ngoài, ta còn thực lo lắng, kể từ nay, không ai tìm thấy bọn họ nữa, chỉ có ta một người đối mặt với mênh mông thiên hạ, cũng là 1 kẻ quang côn không gì phải sợ, mọi người cùng nhau sinh cùng nhau chết đi! "

Bọn nhỏ hiện nay đều đã đi rồi. Tương lai của bọn hắn, tất nhiên là chói lọi mà sáng lạn. Bọn Thiết Bổ Thiên cùng vợ của các huynh đệ vân vân, bản thân mọi người được Cửu Kiếp Không Gian nghiêm mật bảo vệ, chỉ cần mình không rơi rụng, bọn họ chính là an toàn...

Coi như mình vẫn lạc, bọn họ cũng chưa chắc sẽ xảy ra chuyện!

Sở Dương cũng thả tâm. Nghĩ như vậy, đột nhiên một loại cảm giác 'Quang côn' bưu hãn dâng lên!

Có khó hơn cũng sẽ không hơn gì năm đó ở Đại Triệu bỏ mạng chạy trốn tám nghìn dặm a!

Năm đó mình là con kiến hôi mà đã có thể vượt qua được cửa ải khó khăn đó, bây giờ so với lúc trước thực lực cao hơn gấp mấy vạn lần, chẳng lẽ lão tử phải sợ sao?

Giờ phút này bản thân, không còn là vì mình mà sống, mà là vì mọi người mà sống, chính mình cần quyết định để không thể thất bại, thất bại chẳng khác nào chết, hoặc là cũng có thể, chỉ cần mình thất bại, Cửu Kiếp Không Gian cũng sẽ hỏng mất? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Đây là chuyên không thể cam đoan được!

Có lẽ là do quá độ áp lực mà tâm thần của Sở Dương ngược lại lại chậm rãi an định lại.

Tâm niệm vừa động, Cửu Kiếp kiếm lại lần nữa xuất hiện ở trong tay, ông trời phù hộ, Cửu Kiếp Không Gian mặc dù không biết nguyên nhân gì bị che đậy nhưng Cửu Kiếp kiếm lại vân có thể tò lấy ra được. Nhìn Cửu Kiếp kiểm trong tay, Sở Dương hít một hơi thật sâu nói: " lão Hỏa Kể, bây giờ đi cùng ta chỉ có ngươi thôi. Từ bây giờ, chúng ta sẽ gặp phải cửa ải khó khăn lớn nhất trong cả đời. Chúng ta sẽ ở cùng một chỗ vượt qua! "

Cửu Kiếp kiểm rung động lắc lư, lại lần nữa phát ra Oánh Oánh hàn quang.

Trước kia, vì đột nhiên xuất hiện biến cố, ngay cả Cửu Kiếp kiếm đều một lần nữa mất đi quang mang trước kia, không biết không phải là do cảm ứng được quyết tâm của Sở Dương hay không nên Cửu Kiếp kiếm lại phát ra hàn mang, tái hiện bản sắc trước kia!

Sở Dương nhẹ nhàng cười, khó hiểu cảm nhận được vài phần vui

mừng. Hóa ra, bản thân cũng không phải là cô thân độc hành!

Mặc dù không có Kiếm Linh làm bạn, không có Cửu Kiếp Không Gian thần dị vô cùng nhưng mình còn có Cửu Kiếp kiếm, một kiếm nơi tay, muốn thử thiên hạ!

Mặc ngươi vạn mã thiên quân cuồn cuộn, ta tự một người một kiếm đi đối mặt!

Rõ ràng cảm thụ được trong kinh mạch không ngừng tuôn ra tinh thuần linh khí điên cuồng tới cực điểm, hắn cảm thấy, cho dù đối mặt bất kể đối thủ nào, đều có thể đánh một trận!

Mặc kệ hao tổn bao nhiêu, linh khí đều có thể trong nháy mắt bổ túc. Đây chính là lợi ích duy nhất mà sau khi Cửu Kiếp Không Gian bị phong bế hắn còn có được.

Mà Cửu Kiếp kiểm giống như cũng đang tiếp thụ bành trướng linh khí không ngừng cọ rửa mà chậm rãi cải biến, hoặc là nói là tiến hóa tăng lên.

Ở trước đó, sau lần đấu giá thứ nhất, Sở Dương đem gần như tất cả hiếm quý kim chúc, tất cả đều cho Cửu Kiếp kiếm thôn phệ, duy nhất lưu lại cũng chỉ có khối Tinh Thần Chi Tâm kia mà thôi. Bây giờ tính chất của Cửu Kiếp kiểm có thể nói là đã tăng lên vài cấp bậc.

So với trước kia, đã hơn xa rồi.

Sở Dương thậm chí ẩn ẩn cảm giác được, Cửu Kiếp kiếm biến hóa còn vân chưa xong, mặc dù bây giờ uy năng của Cửu Kiếp kiếm đã vô cùng làm cho người ta sợ hãi rồi.

Bất quá... Nên còn có cái khác.

Cẩn thận kiểm tra một chút về trang bị hôm nay, ngoại trừ Cửu Kiếp kiếm liền còn có không đến một trăm chuôi tiểu Phi Đao; còn có, chính sáu miếng siêu cấp Cửu Trọng Đan, mười khỏa Cửu Trọng Đan bình thường.

Cuối cùng, ở trong không gian giới còn có một ít hồ lô rượu của Tuyết Lệ Hàn, may mắn bản thân vì cầu che dấu tai mắt người nên cầm theo một cái không gian giới chỉ. Bên trong còn tiện tay thả hơn một trăm mười vạn Tử Hà tệ, cùng với một ít phổ thông vật tư, những thứ này chính là tất cả gia sản của mình hiện nay.

Nếu như không có những thứ này, bản thân chỉ sợ như mắt mù rồi, trong dĩ vãng có Thiết Bổ Thiên vì mình mà chu toàn hết thảy, trong trong có Kiếm Linh làm quản gia, mọi sự không lo, bên ngoài còn có Đoạn Thương Không làm quản gia liệu lý tất cả ngoại vụ, có khi nào cần bản thân quan tâm tốn sức chứ? Bây giờ lúc này chỉ sợ bản thân phải tự thân ra lực rồi!

Không lo gia không biết củi gạo quý, bản thân hiện hữu có những vật này, trên ý nghĩa bình thường mà nói tuyệt đối là không ít, nhưng đặt ở tình thể ác liệt trước mắt lại tuyệt đối là như muối bỏ biển: dường như có thể trong vòng một ngày trí mạng trọng thương mấy mươi lần... chút thuốc ấy có được bao nhiêu tác dụng đây?

Huống chi hiện nay không chỉ có bản thân Sở Dương mà còn có người của hai đại môn phái kia nữa.

Mặc kệ bọn họ, chỉ lo thân mình sao? Bảo Sở Dương chủ động vứt bỏ những người này, Sở Dương tự hỏi làm không được, cho dù biết rõ bọn họ cũng không phải thật tâm theo mình, Sở Dương như cũ vẫn không cách nào đem toàn bộ vứt bỏ đi!

Sáng sớm.

Sở Dương phấn chấn tinh thần đi ra ngoài, người hai đại môn phái lúc này đều đã rời giường, vân như cũ theo chức năng được phân công, ai tuần tra thỉ tuần tra, ai luyện công thỉ luyện công. Có ít người vẻ trầm ổn, có ít người sắc mặt ảm đạm, còn có chút người trong thần thái lộ ra vẻ hoảng loạn.

Đối với những người vẻ mặt trầm ổn kia, Sở Dương ghi nhớ lại.

Những người này, gặp nguy không loạn, tâm tính tu dường thật tốt, sau này nếu như có cơ hội thì được trọng dụng cũng nói không chừng.

về phần những người sắc mặt ảm đạm kia, tâm ý vẫn có thể giữ được sự kiên quyết hiển nhiên là đã quyết định chủ ý không tiếc cái chết. Đã chuẩn bị nghênh đón cục diện xấu nhất. Loại người này là tử sĩ, chỉ cần mình còn có lực, có thể bảo toàn được thì nhất định phải hết sức bảo toàn.

Chỉ cần có thể được bọn họ tán thành thì liền có thể có được một thủ hạ trung thành!

về phần một phần ba là những người hoảng loạn...

Sở Dương trực tiếp không lo lắng. Những người này rất có thể khi gặp phải kẻ địch sẽ phản bội đầu tiên.

Không nói là không thể trọng dụng, thậm chí còn phải cẩn thận đề phòng bọn họ trở giáo đâm một kích!

Sở Dương vẫy tay, ho khan một tiếng, đám đông đều tập trung vào một chỗ. Mọi người đều mê hoặc nhìn hắn, không biết vị chủ nhân tạm thời này có dụng ý gì.

" ân, ta muốn tuyên bố một việc; đám Thiểm Điện Xà đều bị ta phái ra rồi, tại thời khắc mấu chốt sẽ tìm cho chúng ta 1 nơi tuyệt đối an toàn có thể tránh né được "Ị. Đối mặt với chúng nhân, Sở Dương bình thản ung dung chậm rãi ma nói.

Sở Dương tăng thêm khẩu khí nói? mục tiêu của bọn hắn là một nơi tuyệt đối an toàn! Chúng ta sắp sửa gặp phải trận chiến này, không thể nghi ngờ sẽ rất hung hiểm, nhưng, ngay cả là khi nguy hiểm nhất lại sẽ có một đường lui cho mọi ngươi! Mặc dù chưa hẳn đà là sinh lộ nhưng lại có thể là cơ hội cho mọi người một điểm thở dốc! "

Mọi người tinh thần chấn động.

Người nơi này đều là tinh anh của Mặc Vân Thiên hai đại môn phái, cũng không ai cho ràng, nếu Sở Dương nói cùng bọn họ là đám Thiểm Điện Xà rời khỏi đây là vì mọi người mà mưu cầu một con đường sống, sẽ không có ai tin tưởng. Đám Thiểm Điện Xà thực lực mặc dù không tầm thường nhưng so với những người này nhiều nhất cũng chỉ là trung bình tiêu chuẩn, mấy người bọn họ lại có thể mưu cầu ra sinh lộ gì chứ?

Nhưng nếu mưu cầu một cái cơ hội tranh thủ một điểm sinh cơ, cái thuyết pháp này nghe thật hơn, thỏ khôn có ba hang, cho dù đại nhân vật hay tiểu nhân vật, gặp phải lúc sinh tử đều nỗ lực vì chính mình mưu cầu khả hành chi lộ, cho dù là tạm thời kéo dài hơi tàn đều là hết sức.

Bây giờ, có thêm một cái đường lui! Đây không thể nghi ngờ là điều mọi người muốn nghe nhất.