Ta cho người Mặc Vân Thiên các ngươi mặt mùi là chính xác, nhưng cái đó cùng không đại biểu cho việc Yêu Hoàng Thiên chúng ta sợ Mặc Vân Thiên các ngươi! Nếu không phải Yêu Hậu bệ hạ ra lệnh, bọn ta đâu cần để ý tới các ngươi?
Hiện tại lại còn dám ngang ngược với chúng ta sao...
Sở Dương tinh lại thì cảm thấy cả người dễ dàng, lúc trước tất cả vết thương đà toàn bộ biến mất. hơn nữa tự thân tu vi lại lại có tăng trường, tăng trường biên độ còn tương đối không nhỏ.
Siêu cấp Cửu Trọng Đan, công hiệu đích xác là không giống bình thường.
"Hôm nay dường như sắp đến Thiên nhản sơ cấp đinh..." Sở Dương cảm thụ được trong cơ thể mình có lực lượng mãnh liệt cuồn cuộn mà có chút suy nghĩ xuất thần.
Đang cảm thụ thì đột nhiên hắn trộm nghe được tiếng gió sưu sưu, có người đang ờ cạnh mình lướt qua.
Thông qua khí cơ cảm ứng, hắn có thể căn bản xác nhận được là người tới không có ác ý, điểm này phán đoán thì Sờ Dương vẫn có thể làm ra được nhưng dù vậy Sở Dương vân không nhịn được mà nhíu mày.
Người tới không có ác ý là một chuyện nhưng thân phận và lai lịch của hắn lại là một chuyện khác!
Không phải không có ác ý là mọi sự đại cát, dưới mắt binh hung chiến nguy, bất kỳ một điểm lơ đàng đắc ý nào đều có thể đưa đến hậu quả vô cùng đáng sợ.
Sở Dương không dám chậm trễ, lặng lẽ thả ra thần thức tra xét một chút, chi sau khi xác nhận người đến là ai thì mới có sách lược kế tiếp. Khi vừa nhìn thấy thì không khỏi ngẩn ra vì thấy đám người Bạch Vù Thần đang đi tới chỗ mình, mặc dù đám người này cùng đà dịch dung cải trang nhưng thủ thuật do Sở Dương truyền thụ nên Sờ Dương tự nhiên là có thể nhìn ra được.
Hiện tại, Bạch Vũ Thần đã dùng Tạo hóa công để mọc lại tay, hai cái cánh tay tự do đong đưa không khác gì thường nhân cả.
Trước sau trái phải, mười mấy người nhìn như hoàn toàn không liên hệ với nhau nhưng thật ra đều đang hướng về phía mình đi tới.
Sở Dương thở dài. Bọn họ rốt cục vẫn thiểu kiên nhẫn.
May là hiện tại mình đã đem người ba đại môn phái tiêu diệt gần hết rồi. Bằng không với nhiệt huyết như vậy mà vọng động thì chi đi chịu chết.
Riêng chi là chịu chết cùng thôi, cái nhiệt huyết vọng động này vô cùng có thể tạo ra hậu quả cực kỳ đáng sợ, có thể đưa đến việc toàn quân bị diệt!
Hiện tại Sở Dương cùng không biết, khi hắn lâm vào ngủ say thì người ba đại môn phái còn sổng sót đều đà bị Đàm Đàm gài bẫy, giờ phút này tại Cô Trúc thành đà không còn ai quen thuộc với đám Bạch Vũ Thần nữa!
Tiếng gió ào ào, đám người Bạch Vù Thần bàng phương thức riêng của mình qua nhiều lần trắc trở, mấy phen bồi hồi, trước sau tiến vào cái tiểu viện này. Ở phía ngoài hoàn toàn cùng không có người nào phát giác ra dị thường biến hóa nhưng rất nhỏ này.
Chẳng qua là khi bọn hắn chân chính đứng ở trước mặt Sờ Dương thì cả đám đều không nói gì.
"Ta biết các ngươi đi tới làm cái gỉ." Sở Dương mỉm cười một chút nói: "Nói thật là ta rất vui mừng nhưng sự thật là các ngươi căn bản không nên tới."
Bạch Vù Thần ấm áp mỉm cười, cung kính nói: "Trang chủ đại nhân, cho dù là trong tình huống ác liệt nhất, chúng ta cùng đều đà chuẩn bị xong tâm lý rồi. Nhưng thủy chung cứ co đầu rút cổ không ra như vậy. Chi để trang chủ một người ờ bên ngoài chém giết đẫm máu bảo vệ chúng ta, loại tư vị này cùng là sống không bàng chết."
Sờ Dương mặc nhiên thờ dài nói: "Được rồi." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Những người kia mồi người cũng là siêu cấp tinh anh trong môn phái của mình, tất cả đều là hạng người ngông nghênh trời sanh. Sờ Dương báo vệ bọn họ, bọn họ tự nhiên lòng mang cảm kích; nhưng càng là cảm kích lại càng không thể cho phép mình ngồi mát ăn bát vàng, cùng không xuất lực!
"Thà rằng đứng chết. Tuyệt không quỳ sinh!" Xa Húc Sơ nói những lời này, cơ hồ là suy nghĩ chung của mọi người.
Sở Dương trầm mặc thật lâu nói: "Đã như vậy, ta liền đồng ý với tâm ý của các ngươi, chúng ta cùng nhau long trời lờ đất làm một cuộc!"
Ba mươi người, ngẩng đầu ườn ngực, trạng thái khí nghiễm nhiên đứng ờ trước mặt Sở Dương.
Ban đầu rời Mặc Vân Thiên tới Đông Hoàng Thiên, nhân số có khoảng ngàn người, lúc này đây phần lớn đà chết, số lượng còn lại chỉ có những người này!
"Sóng lớn đào cát mới thấy kim!" Sở Dương hít một hơi thật sâu nói: "Các vị, sau vô số lần luân phiên chiến đấu, các ngươi vần sổng đến hiện tại, cái đó đủ để chứng minh mỗi người cùng có chút tài năng, yêu cầu của ta không cao, đó là sống sót, chỉ cần ngươi còn có thể sổng được thì sẽ phải hết mọi cố gắng sống sót, tuyệt không xem thường buông bò, đây là yêu cầu duy nhất của ta."
Mọi người diện mục nghiêm nghị.
"Hiện tại Mặc Vân Thiên quân đội đại quân đà đi tới Cô Trúc thành này, số lượng ít nhất phải vượt qua ba vạn người! Nếu chia đều thì mồi người chúng ta ít nhất phải đối phó với một ngàn người, thậm chí là nhiều hơn, như thế mới có thể có được một chút phần thắng." Sở Dương mặt sắc mặt ngưng trọng nói.
"Lần này tình thế vẫn như cũ là không chết không thôi, nhưng sự nghiêm trọng thì hơn xa lúc trước! Cho nên ta hy vọng mọi người..." Sờ Dương đưa mắt nhìn qua mặt mỗi người mà nói: "Tuyệt không được xem thường buông tha cho, phải bảo trọng mình!"
"Tuyệt không xem thường buông bô. trang chủ bảo trọng!"
Ba mươi người tôn kính hành lễ nói: "Nếu lần này có thể may mắn không chết, hi mong ngày nào đó có thể phụng bồi trang chủ một đạo tung hoành Cửu Trọng Thiên Khuyết; nếu là lần này cuối cùng không chết, có thể đi theo trang chủ xông xáo hơn mười vạn dăm một lần nữa cùng là không hối hận không tiếc nuối!"
Ba mươi người xong xuôi liền bỏ đi.
Tụ tập ở chung một chỗ, mục tiêu không thể nghi ngờ quá lớn, nên dựa theo an bài lúc đầu. ba người làm thành một tiểu tổ tự chia nhau hành động. Chỉ là vào giờ khắc này, lòng môi người đều có chút lưu luyến không rời.
Giờ phút này từ biệt có lẽ chính là vĩnh quyết!
Lần này đi ra ngoài, chính là sinh tử chưa biết, hoặc là chính là chuẩn bị đi âm ty.
Có lẽ, đây đà là một lần cuối cùng tụ tập chinh tề như vậy.
Nhưng cảm giác như vậy chỉ thoáng một cái rồi biến mất, nhưng ngay sau đó môi người cùng đều cao cao ngẩng đầu đi ra ngoài.
Có thể lấy lực lượng ít như vậy đối kháng với một phương thiên địa đại quân; chúng ta coi như là vô đối rồi!
Chết cùng không tiếc, cuộc đời này sống đủ rồi!
Sau khi đơn giản an bài một chút đưa mọi người đi, Sở Dương lại lần nữa lâm vào trong trầm tư.
Mặc dù từ trong miệng mọi người biết được người ba đại môn phái bời vì đắc tội với Yêu Hoàng Thiên Thái Tử mà toàn quân tiêu diệt, từ căn bản đà trừ khử đi nguy cơ dịch dung bị người đoán ra nhưng tình thế vân không vì đó mà thay đổi.
Trên thực tế, trạng huống hiện tại so sánh với trận đánh với ba đại môn phái lúc trước còn muốn ác liệt hơn. Mặc Vân Thiên quân đội thực lực chân thật thật sự quá cường đại, bằng vào nhân lực của Sở Dương hiện nay nếu nói là châu chấu đá xe vẫn là để nâng cao Sờ Dương. Thật sự là xê xích nhau quá cách xa, giữa hai bên thực lực sai biệt quá lớn!
Đối mặt với thể cục ác liệt như vậy, rốt cuộc nên làm như thế nào để lợi dụng nhân thủ hiện có, với thương vong thấp nhất đổi lấy chiến quả lớn nhất đây?
Cái vấn đề này, Sở Dương suy nghĩ kỹ rất lâu mà cuối cùng vẫn không có bất kỳ chủ ý nào.
Nhân thủ khả dụng thật sự quá ít; mặc dù người người tu vi không thấp, nhưng so sánh với cục diện thực tế mà nói thì nhưng vân là quá yếu.
Hai bên thực lực chênh lệch quá xa, lực lượng tuyệt đối sè bao trùm và áp đảo hết thảy mưu lược tính toán.
Mà tình huống Sở Dương hiện tại muốn đối mặt căn bản là rất gần tình huống như thế.
Nếu Cửu Kiếp Không Gian hiện tại có thể một lần nữa khởi động thì Sở Dương còn có thể lấy ra bó lớn Cửu Trọng Đan, cho mồi người mấy viên: ngươi bị trọng thương lập tức ăn đi, sau đó lập tức phục hồi như cũ, sau đó lại sinh long hoạt hổ lao vào trong chiến đấu...
Nếu được như vậy thì cho dù chẳng qua là hao tổn cũng có thể hao tổn chết rất nhiều rất nhiều địch nhân, chỉ cần dược vật đầy đủ, thậm chí việc đem địch nhân mài hết cùng chưa chắc là không thể.
Nhưng vấn đề là... con bài lớn nhất lại không thể dùng được.
Cửu Kiếp Không Gian mờ không ra!
Thời điểm mấu chốt như vậy lại tuột xích!
Sở Dương thở dài, trong lòng cầu nguyện: ông trời già, ngài không nên chơi ta nữa, mau làm cho Cửu Kiếp Không Gian mở ra đi... Ta thật lòng chịu không được...
Đang lúc suy nghĩ như vậy thì đột nhiên phía ngoài lại có động tĩnh, nhìn hướng đi rõ ràng vẫn là hướng về phía mình mà đến!
Sở Dương lúc này trong lòng thật sự buồn bực: chuyện gì xảy ra đây? Sở Dương lựa chọn nơi này vốn chính là vì bí mật, hôm nay lại liên tiếp có khách, quả thực là đông như trẩy hội...
Dường như lúc này chắc chắn sẽ không là đám Bạch Vù Thần kia, bọn họ dường như sè không trong thời gian ngắn như vậy mà quay lại, người này là ai? Mặc Vân Thiên quân đội không thể nào nhanh như vậy đà tìm tới tận cửa được... hẳn không phải là, người này cùng không có sát khí, rất là tường hòa nhưng trong thành thị này ta dường như cùng không có người quen...
Không, làm sao lại không có người quen, hôm nay không phải là đà đụng phải rồi sao? Chẳng lẽ thật là...
Phốc phốc hai tiếng, hai người từ cửa chính, quang minh chánh đại đi đến.
Một tên kêu lẻn nói: "Dương Dương Ngang —~ Dương Dương
Ngang ta biết ngươi ở đây, đẹp trai sư đệ Đàm Đàm các ngươi đến
thăm ngươi..."
0
Sở Dương nhất thời lửa giận vạn trượng, tung người nhanh như tia chớp đi ra ngoài, không nói hai lời túm lấy tóc đối phương, ngay sau đó chính là một trận cuồng phong gió lốc cơn mưa quyền đấm cước đá nói: "Ta gãi ngứa cho ngươi này, ngang cái gì! Dương Dương Ngang này! tên vô liêm si nhà ngươi! tên chết tiệt vô liêm sỉ này ~!"
Thanh âm kia trong nháy mắt biến thành cực kỳ thê thảm cực và kỳ thành khẩn cầu xin tha thứ nói: "Sư huynh... Sư huynh a a a... Sư huynh ngài tha mạng a, tha mạng a..."
"Tha cho ngươi?! Nằm mơ đi, lão tử hôm nay sẽ phải thay thế sư phụ thanh lý môn hộ, đánh chết tên vô liêm si không có tôn ti lớn nhỏ này!" Sờ Dương quyền như trọng chùy chân tựa như sao rơi không chút lưu tình, như cuồng phong biển thành gió bào, thành cơn lốc.
Con mẹ nó, từ Cửu Trọng Thiên đại lục mài cho đến Cửu Trọng Thiên Khuyết, vắt ngang hai mảnh thiên địa, lúc này mới ở chỗ này gặp được huynh đệ thử nhất, không thống thống khoái khoái đánh cho nó một trận thì làm sao có thể phát tiết được hưng phấn trong lòng đây!
Mới vừa rồi binh hung chiến nguy không phải là lúc thích hợp, vốn là còn đang tiếc nuối, không nghĩ tới tiểu tử ngươi lại tự đưa tới cửa, rốt cục ta có thể thư thái 1 chút rồi.
Ra sức đánh một hồi lâu, Đàm Đàm dường như rốt cục bị đánh mà tức giận nói: "Ngươi còn đánh a, không sai biệt lắm... mẹ kiếp... Ngươi... Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi còn đánh ta nữa... Ta đánh trả đó... ngươi còn đánh hả... Nhìn quyền đây..."