Trong lòng Sở Dương khẽ động, nói: "Ngươi đừng xem bộ dạng ca ca này không được tốt lắm, hắn chính là một nhân vật lớn, thân phận cao quý, gia sản giàu có, những thứ mà ngươi muốn tìm kiếm, thì tìm tới hắn là chính xác không hề sai, hắn nguyện ý đặt tên cho ngươi, thì lại càng tốt."
Đúng thế, Yêu Tộc truyền thừa, có lẽ người khác còn tìm không được, nhưng Yêu Ninh Ninh chắc chắn có thể kiếm được!
Nếu như ngay cả Yêu Ninh Ninh cũng không kiếm được, thì cũng chỉ có thể nói rằng... Trên đời này căn bản không có truyền thừa như vậy.
Yêu Ninh Ninh đặt tên cho người ta, đáng ra phải gọi là "Ban cho tên" mới đúng!
Yêu Ninh Ninh có chút đau khổ nhìn về phía Sở Dương, thiệt tình không biết nên nói cái gì nữa.
Vừa rồi đại ca nói kiểu gì vậy? Mặc dù có vẻ như là giúp ta một tay, nhưng mà câu 'Ngươi đừng xem bộ dạng ca ca này không được tốt lắm '... Rốt cuộc là có ý gì?
Bộ dạng của Bản Thái Tử gia thật sự không được tốt lắm hay sao?
"Này, vậy rốt cuộc ngươi muốn đặt cho ta tên là gì? Không dễ nghe thì ta không chịu đâu!" Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, nhìn Yêu Ninh Ninh, mắt to đen láy mang theo rất nhiều sự chờ mong, Yêu Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy ngay trong nháy mắt, trái tim đột nhiên bị va chạm mạnh một lần!
Trong lúc nhất thời, trong lòng lại có một loại ý thơ xuất hiện, hình như cuộc sống như vậy, giống như thơ như tranh!
Thiếu nữ trước mắt trắng nõn tú lệ, ngay cả vài nốt tàn nhang rất nhỏ trên sống mũi kia cũng mê người như vậy.
Vốn định đặt tên cho người ta là 'Bạch Thi Thi' ; nhưng Thái Tử gia thật sự đang có chút choáng váng, nên không giải thích được, ma xui quỷ khiến làm sao lại nói ra 'Toàn' ; Có nghĩa là, ta đã choáng váng, đã bắt đầu xoay tròn.
"Bạch Thi Tuyền?" Ánh mắt Tiểu Bạch sáng lên, cúi đầu nghĩ một lát, mới ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng. Có chút sùng bái nhìn Yêu Ninh Ninh, nói: "Đại ca ca đúng là có văn hóa cao, đúng là có trình độ, tốt! Từ nay về sau ta gọi là Bạch Thi Tuyền rồi, cám ơn ngươi đã đặt cho ta cái tên dễ nghe như vậy."
Yêu Ninh Ninh nghe vậy liền mừng rỡ, đột ngột bị một tiểu mỹ nữ như vậy cảm ơn cùng tán thưởng, trong giây lất lại có một loại cảm giác nhẹ nhàng như cưỡi mây, lắc đầu rụt rè cười nói: "Đâu có đâu có, tiểu huynh cũng chỉ đọc sách vài năm. Mặc dù vậy cũng có thể nói là thông hiểu nhiều điều, thiên văn địa lý tam giáo cửu lưu không chỗ nào không thông, nhưng hiểu biết thì vẫn có hạn, có thể biết phần nào, thì được một phần đấy..."
"Ngươi thật sự quá lợi hại!" Bạch Thi Tuyền mở to ánh mắt tròn tròn. Khuôn mặt tỏ ra sùng bái.
"Đâu có đâu có... A ha ha ha ha..." Yêu Ninh Ninh vốn còn muốn khiêm tốn một chút, nhưng bây giờ lại không nhịn được cảm giác đắc ý trong lòng, lại có thể cười ha hả.
Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc lại lần nữa không đành lòng nghiêng đầu đi chỗ khác.
Vị Thái Tử gia này của chúng ta... Chúng ta thật sự bó tay rồi.
Quá hiếm thấy rồi, không, quả thực là thần kì!
Haiz, dù nói thế nào thì hắn cũng là Thái Tử duy nhất của một phương thiên địa, làm sao lại có thể ngố như vậy cơ chứ. Lại có thể không có một chút ổn trọng nghiêm túc nào như vậy... Bình thường còn đỡ một chút. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cô nương xinh đẹp, thì sao lại đột nhiên sai lầm chồng chất như vậy cơ chứ?
Thật ra mà nói thì trong hoàng cung Yêu Hoàng Thiên chúng ta, cũng có không ít cô nương xinh đẹp, muốn bộ dáng gì cũng đều có. Nhưng tại sao khi đó hắn lại tỏ ra rất ổn trọng, còn hiện tại lại không thể như vậy được?
Tiểu Bạch... Ặc, từ nay về sau chính thức đổi tên thành Bạch Thi Tuyền; cũng thuận nước giong thuyền, đi theo bên người Yêu Ninh Ninh. Hỏi trước hỏi sau; người này đối với những chuyện trên đời, lại hoàn toàn không biết gì cả, còn thua kém cả Thái Tử.
Thật ra cũng khó trách nàng, khi Tiểu Bạch còn rất nhỏ thì cũng đã ở bên người Mạc Khinh Vũ, hết thảy tài nguyên mà nàng có được đều là tốt nhất, Mạc Khinh Vũ lại coi nó làm tâm can bảo bối, nên đâu có biết rằng nhân gian khó khăn, tình đời muôn màu, thế nên suy nghĩ đơn thuần khờ dại, nghĩ cái gì thì sẽ hỏi cái đấy, quả thật vô cùng tò mò, hỏi han không ngừng.
Yêu Ninh Ninh khó có được cơ hội biểu hiện học thức uyên bác của mình như vậy, trong miệng liên tục giới thiệu không ngừng; sau mỗi một lần giới thiệu, thì chắc chắn sẽ nhận được ánh mắt sùng bái của Bạch Thi Tuyền.
Kết quả này càng làm cho đầu óc Yêu Ninh Ninh choáng váng, đầu váng mắt hoa rồi.
Khó có được, khó có được có một ngày có một vị mỹ nữ sùng bái ta như vậy, đời người đến đây, còn đòi hỏi gì nữa... Lại nhớ tới những gian nan khi mình theo đuổi nữ nhân kia, trải qua muốn vàn khó khăn gian khổ lại cũng xấu hổ không thể nói rõ một câu nào, thì trong lòng Yêu Ninh Ninh lại trở nên càng thêm tốt đẹp rồi.
Bạch Thi Tuyền thì cũng có chút xấu hổ, sau cảm giác vui mừng khi vừa gặp mặt, thì cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Uhm, thay vì nói là không được tự nhiên, thì chẳng bằng nói không hợp nhau đi, bởi vì... Nàng vẫn luôn cảm thấy thân phận của mình cùng đám người Sở Dương có sự chênh lệch rất rõ ràng, Sở Dương là người yêu của Mạc Khinh Vũ, mà mình lại là sủng vật của Mạc Khinh Vũ...
Việc này... Luôn luôn có chút không quá thoải mái. Luôn luôn cảm thấy bản thân kém hơn một bậc.
Tuy rằng chuyện gì bản thân mình muốn, thì cũng không có ai chối từ, nhưng, lúc bình thường cũng không hề thân cận được như vậy...
Hơn nữa nàng cũng thật sự chưa hiểu rõ hết những chuyện bình thường trong nhân gian, nếu như hỏi người khác, chỉ sợ không hỏi được vài câu, thì người ta đã không thể kiên nhẫn được nữa. Nhưng hiện tại lại gặp được một người thích làm thầy người khác như Yêu Ninh Ninh, thì đúng là người hợp ý, cả hai ở cùng nhau thì quá tốt rồi.
Yêu Ninh Ninh không dứt miệng biểu hiện ra tri thức uyên bác của mình, nhận lấy ánh mắt sùng bái của mỹ nhân, càng ngày càng quên hết tất cả, càng nói càng không thể dừng lại được... Thỉnh thoảng lại còn giương ánh mắt đắc ý nhìn về phía Sở Dương cùng Đàm Đàm, ý tứ rất rõ ràng rằng: Xem đi, chuyện này các ngươi cũng không biết đúng không? Thế nhưng ta lại biết!
Sở Dương cùng Đàm Đàm đối với việc này thì hoàn toàn không biết phải nói gì.
Nhất là khi lâu lâu Sở Nhạc Nhi lại tới gần hỏi một câu: Thật sao?
Hoá ra là như vậy à?
Rõ ràng còn có chuyện như vậy sao?
Ôi trời ơi...
Vì thế Yêu Ninh Ninh càng thêm đắc ý, càng thêm hăng hái, trở nên càng thêm đắc chí...
Chẳng qua, nếu như để Bạch Thi Tuyền cùng Yêu Ninh Ninh ở cùng một chỗ, thì thời điểm thông qua Diêm vương hạp, sự an toàn của nàng sẽ tăng thêm thật nhiều... Sở Dương sẽ bớt đi một phần lo lắng ở phía sau.
Xem ra, bố trí như vậy cũng không sai, rất là lý tưởng.
Kết quả là, đoàn người liền nhẹ nhàng tiến vào bên trong Diêm vương hạp! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Loại không khí quái lại này, ở trước đó, mọi người cũng không hề nghĩ tới.
Người khác đều có thể thả lỏng một ít, nhưng Sở Dương lại không thể.
Vung tay lên, Kiếp Nan thần hồn đã khôi phục tám phần thực lực im hơi lặng tiếng bay ra ngoài, tiến vào Diêm vương hạp đầu tiên.
Lập tức, Sở Dương liền dẫn đầu đám người đi vào!
Mới vừa tiến vào, Cửu Kiếp kiếm chính là "Thương" một tiếng, xuất hiện ở trong tay!
Sau khi đi vào. Còn chưa đi qua mười trượng, thì Sở Dương cũng đã không nhìn thấy kiếm quang của Cửu Kiếp kiếm ở trên tay mình rồi! Phần bóng tối nồng đậm này, lại có thể đã tới tình trạng như thế, thật sự làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Có người thử đốt lên cây đuốc, muốn chiếu sáng đường đi, nhưng, rõ ràng cây đuốc đang bốc cháy, nhưng ở trong một mảnh bóng tối này, lại không có chút ánh sáng nào hiện ra.
"Nơi này. Chẳng lẽ là bóng tối của thiên địa Hồng Mông trong truyền thuyết? Không còn tất cả các loại ánh sáng trên thế gian?!" Đàm Đàm nghi hoặc nói một câu.
Đàm Đàm nói những lời này rất nhỏ. Nhưng vào trong lỗ tai của Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc ở phía sau đội ngũ, thì lại nổ vang giống như sấm sét, làm cho thân thể hai người đều nhịn không nổi lắc lư vài cái.
Từ viễn cổ về sau, có thần nhân khai thiên tích địa, đem một mảnh bóng tối vĩnh hằng. Hóa thành trời cùng đất, hai bộ phận trong cùng đục. Từ nay về sau có núi sông ao hồ, từ nay về sau có mặt trời mặt trăng và ngôi sao, có tiếng chim hót, có hương hoa thơm.
Nhưng, thứ nguyên thủy nhất, căn bản nhất là bóng tối lại không thể bị loại trừ hoàn toàn, chỉ có thể dùng pháp lực cực mạnh, đem thiên địa bóng tối gom ở cùng một chỗ, biến thành nơi vĩnh viễn đen tối.
Ở nơi đó. Bất kể là thứ gì, bất cứ là ai, đều không thể nhìn thấy ánh sáng.
Bất kể là Nhật Nguyệt Tinh chiếu rọi, vẫn là lửa lớn ngập trời. Cũng khó có thể chiếu sáng được nơi này!
Bởi vì nơi này, chính là một mảnh Hỗn Độn, bóng tối hắc ám nhất. Cũng chính là chỗ thần bí nhất trong thiên địa. Bản thể của vũ trụ!
Cho tới nay, vẫn luôn có suy đoán như vậy, nhưng lại chưa từng có người nào chứng minh được.
Dần dần trải qua thời gian dài. Người đời cũng chỉ cho rằng đây là một nơi thần bí, quên lãng đi loại suy đoán kia.
Nhưng hôm nay, một câu này của Đàm Đàm lại nhắc lại chuyện xưa kia.
Việc này không thể không khiến người nghĩ sâu xa.
Vũ trụ căn nguyên, đây chính là thứ bất tử bất diệt, vĩnh hằng tồn tại!
Làm sao một tên Diêm vương nho nhỏ có thể so sánh được?
Nếu thật là bóng tối của thiên địa Hồng Mông, như vậy, lấy ba chữ Diêm vương hạp để đặt tên, thì thật sự đã bôi nhọ nơi đây.
Đoàn người đi vào trong nơi bóng tối khác thường này, đi vào Diêm vương hạp trong truyền thuyết!
Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong Diêm vương hạp.
Đáy lòng quân sĩ Mặc Vân Thiên đã mai phục tại nơi này từ trước cũng mang theo rất nhiều bất mãn.
"Mai phục ở trong này, muốn đánh như thế nào đây? Không nhìn thấy được bất cứ cái gì, vậy đánh cái gì đây?"
"Đúng đấy, chúng ta cách nhau gần như vậy, ta cũng có thể cảm giác được chân lớn của ngươi nhẵn mịn, lại nhìn không được người ngươi, chứ đừng nói gì đến việc chiến đấu cùng kẻ địch."
"Con mẹ ngươi mới là chân lớn! Lời của ngươi có thể không tỏ ra mờ ám như vậy hay không? Chẳng qua ngươi nói cũng đúng, thật sự không có cách nào đánh được, hoàn toàn không thể phân ra kẻ địch cùng người mình, với lại người của chúng ta nhiều gấp mấy trăm lần so với địch nhân, một khi khai chiến, thì việc giết nhầm người một nhà cũng sẽ cực kì dễ xảy ra... Haizz."
"Ta nghĩ bản thân Vũ suất cũng chưa từng tới nơi này, nếu như đã tới, ta tin rằng hắn cũng sẽ không hạ lệnh như vậy."
"Nói thì nói như thế, nhưng mai phục ở đây thì cũng quá sai lầm rồi, tại sao Yêu Hoàng Thiên lại có thể có có nơi quỷ dị như vậy chỗ tồn tại cơ chứ? Thánh Vị, Thiên cấp, tiến đến nơi đây thì không thể thấy vật gì còn chấp nhận được, còn mấy tên Nhân cấp tu vi, tiến vào nơi này lại trực tiếp biến thành người mù, việc này là thế nào đây?!"
"Làm sao hả? Làm sao ta biết nên làm sao cơ chứ?!"
Lần này quân đội Mặc Vân Thiên đã dùng vốn gốc, gần hai vạn người, đã tiến vào nơi này mai phục, chờ đợi đoàn người Sở Dương đến, nhưng đối mặt với tình huống thực tế như vậy, mỗi người đều bó tay không có biện pháp gì.
Trong lúc nhất thời, bực tức nổi lên bốn phía.
"Mộng tướng quân có lệnh!" Âm thanh truyền lệnh từ xa xa truyền đến. Làm cho tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.
"Chút nữa, sau khi bắt đầu hành động, thì tất cả mọi người hướng về vị trí mục tiêu, toàn lực ra chiêu. Phát ra một đòn mạnh nhất của bản thân! Sau đó thì nghe gió phân biệt vị trí, nghe được chỗ khác thường, liền tấn công chỗ đó."
"Vâng."
Không thể không nói rằng, Mộng Vô Nhai chỉ huy như vậy, chính là phương pháp tác chiến duy nhất ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy! Cho dù Mạc Thiên Cơ có đến nơi đây, cũng sẽ không có biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể dùng biện pháp không tính là biện pháp này!