Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2168: Lão đại của lão đại



Thiên Binh Các thực lực thật sự không có bao nhiêu lần lượt bị cực độ thổi phồng, quả thực cũng có thể có dao động được cả căn cơ mạnh mẽ của Mặc Vân Thiên, thật lòng là cùng sự thật không hợp a!

Nhưng tuy oan uổng như vậy mà Tạ Đan Quỳnh lại rất vui vẻ!

Thiên Binh Các quả thực là quá trâu bò, khắp nơi khai chiến, còn có thể khắp nơi đắc thắng, chiến vô bất thắng... Mặc dù Thiên Binh Các chân chính chẳng bao giờ phải động đậy cái tay hay trải qua một trận chiến nào nhưng đoạn đường này cũng là hát vang khải hoàn ca...

Uy danh vừa ra, đây còn không phải là tứ phương quăng tới sao? Dựa lưng vào đại thụ hưởng bóng mát, đạo lý này ai cũng hiểu được. Đến lúc đó mình đợi thu được càng nhiều cao thủ thủ hạ ha ha ha...

Mặc dù nơi này chuyên nhức đầu cũng đúng là không ít...

Trong nháy mắt một tháng thời gian trôi qua, phần lớn người bị thương thân thể cũng đà căn bản khôi phục, nhưng lúc này cũng đến biên giới rồi. Đi về phía trước ước chừng hai nghìn dặm chính là nơi Thiên Binh Các khởi gia, là nhà cũ của hai đại siêu cấp môn phái đồng thời còn là mục đích của lữ trình lúc này.

Tạ Đan Quỳnh Thiên Binh Các cùng quân đội hộ tống trịnh trọng cáo biệt, đoạn đường này đi cùng nhau ngay cả còn chưa tính là cởi mở nhưng cũng là cùng nhau uống rượu cùng nhau ngủ rồi, là bằng hữu rồi!

"Đa tạ! Đoạn đường này hộ tống, mọi người cực khổ rồi."

"Đa tạ! Sau này chúng ta những huynh đệ này phải dựa vào Tạ khôi thủ chiểu cố."

"Đi đường cẩn thận!"

"Lên đường thuận buồm xuôi gió!"

"Ngày sau gặp nhau, nếu không luận giao thì là đao kiếm vô tình."

"Tất bất dung tình!" xem tại TruyenFull.vn

"Mời!"

"Mời!"

Hai bên lệ rơi chia tay. Nhất là đám quan binh Trảm Mộng quân kia tại hiện trường khóc rống lên....

Cuối cùng, quân đội dưới trướng Mộc Thiên Lan giống như phát tiết vậy, cả thảy hướng về bảy tám ngọn núi, hướng về phía núi rừng cây cối mà mành liệt hạ sát thủ. cố ý tạo ra một cái chiến trường chiến đấu thảm thiết chưa từng có.

Trơ mắt nhìn huynh đệ ngày xưa, trung thành cảnh cảnh vào sanh ra tử bị ngạnh sanh sanh ép thành phản nghịch, tò nay về sau chính là địch nhân, khó nói chuyên được nữa thì ai nấy trong lòng đau khổ khó có thể ức chế được, cứ như vậy ở trên cây sử dụng đao đâm vào và đâm vào cả người mình.

Để cho máu tươi của mình rơi ướt cả vùng đất này. Lấy đó để chứng minh nơi này đã từng là một mảnh chiến trường!

Mặc dù chiến trường này cũng không sẽ có ai cặn kẽ kiểm tra... Nhưng bọn hắn đang dùng phương thức này để phát tiết ra sự bi thống trong lòng mình.

Mắt thấy đại quân dần dần rời đi, Tạ Đan Quỳnh thu thập tâm tình phiền muộn rồi vung tay lên sau đó dân theo nhân mã của mình tiến vào dãy núi.

Toàn bộ viên tướng sĩ nguyên thuộc về Trảm Mộng quân ở lại chỗ này. Gia quyển của mọi người, tất cả cũng ở nơi này cắm rê; thực lực của Thiên Binh Các cũng từ khoảnh khắc này chân chính hoàn toàn quật khởi!

Ở vị trí khác xa hơn một chút, một Bạch y nhân đứng ở ngọn cây nhìn nhân mã của Tạ Đan Quỳnh lục tục rút lui vào quần sơn mà sâu kín thở dài một hơi rồi phóng người lên cực tốc bay vút quay về.

Không có ai so với hắn rõ ràng hơn, từ hiện tại ở Mặc Vân Thiên, Thiên Binh Các đã chân chính quật khởi thành một cỗ siêu cấp thế lực!

Cổ thế lực này được Tạ Đan Quỳnh điên cuồng dẫn dắt, một khi lông cánh đầy đủ chính thức có được năng lực tịch quyển cả Mặc Vân Thiên! Mà trí mạng nhất là cổ tân phát thế lực này cùng Mặc Vân Thiên quân đội có quan hệ rắc rối phức tạp, tình cảm càng thêm sâu sắc...

Giữa 2 bên có thật nhiều thứ không dễ rũ bỏ được. Sau này, tất nhiên càng ngày càng khó xử lý. Nhưng thời thế đem mọi người ép đến trình độ này, có khóc cũng không làm được gì?

Cái này mới là nội tình lớn nhất của chi bộ đội này! Một thế lực đáng sợ đang trưởng thành! Tương lai không người nào có thể dự đoán được.

Thiên Binh Các đã toàn bộ lui vào trong núi, tạm thời tính hành quân lặng lẽ, nghỉ ngơi lấy lại sức, dần dần lớn mạnh, mà trên phạm vi cả Mặc Vân Thiên đang náo động lên. Hai đại trụ cột trong quân đội nội đấu, cũng không có bởi vì Thiên Binh Các mai danh ẩn tích mà dừng lại, ngược lại càng ác liệt.

Hai bên hôm nay cũng là đỏ tròng mắt, giết đỏ cả mắt rồi!

Nhân thủ 2 bên từ từ công thủ bình thường đến các loại hạ lưu thủ đoạn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để tính toán đối phương...

Mà Mặc Vân Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn thái độ mập mờ chí cực, mở một con mắt, nhắm một con mắt, theo đuổi hai phe tranh đấu, thỉnh thoảng cũng có tham dự một cước, mỗi một lần nói, bất kỳ một câu nói nào cũng sẽ làm cho Mộc Thiên Lan bên kia rất khó chịu...

Cả Mặc Vân Thiên, hai đại thể lực quân đội giống như là hai đầu Mãnh Hổ, triển khai kịch liệt giao phong.

Tạ Đan Quỳnh kể từ khi lui vào dãy núi thì lập tức ban bố lệnh.

Đem tất cả nhân viên trùng tân tổ đội, làm lại việc bổ nhiệm thống lĩnh; để cho người mới tới cùng đội ngũ cũ dung hợp, tổng yểu cần có một quá trình. Hơn nữa người mới tới người căn bản tất cả đều là tinh nhuệ, điểm này chính là trọng yểu nhất. Chỉ là vì chuyện này mà Tạ Đan Quỳnh phải vắt hết sức ra suy nghĩ.

Vừa không thể để cho lão huynh đệ cảm giác bị vứt bỏ, cũng không thể khiến người mới cảm giác bị bài xích....

Qua việc này, Tạ Đan Quỳnh hoàn toàn cảm thấy ban đầu Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ khó xử như thể nào.

Một đường suy nghĩ cuồn cuộn.

Nếu giờ các huynh đệ đang ở cùng nhau thì thật là tốt biết bao? Tạ Đan Quỳnh ngửa mặt lên trời thở dài, vô hạn hướng tới suy nghĩ: nếu

Kỷ Mặc, La Khắc Địch cùng nhau uống chút rượu tâm sự, chỉ cần 1 mình Mạc Thiên Cơ là đủ hoàn thành rồi... Ai.

đây là thứ nhất.

Thứ hai chính là một lần nữa lựa chọn nơi đặt đại bản doanh, nơi này vốn là đại bản doanh của Thiên Binh Các nhưng nếu đem tất cả thế lực cũng để ý đến chỗ này thỉ Tạ Đan Quỳnh không dám.

Dù sao nơi này có rất nhiều người biết.

Thỏ khôn có ba hang là điều cần thiết!

"Cõi đời này địch nhân đáng sợ nhất chính là địch nhân tìm không ra được." Đây là 1 câu Sở Dương đã từng rất trịnh trọng nói ra, Tạ Đan Quỳnh đối với cái này phi thường khẳng định và vững vàng ghi nhớ, nay cũng theo nguyên tắc này mà tiến hành.

Nhân số quá nhiều, không thể nào làm cho người ta tìm không được. Nhưng, Tạ Đan Quỳnh có thể lựa chọn phân tán ra, nhiều người không sợ nếu có đầy đủ hoàn cảnh.

Mà nơi phân tán cũng phải có tính bí mật nhất định.

Ngay cả một ngày kia bị tấn công cũng không bị tận diệt.

Đem tất cả trứng bỏ vào một giỏ mới thực sự là chết trùm!

Chỉ cần không phải bị bắt một ổ, như vậy bất kể là ai, cũng cần suy nghĩ trước khi động vào cái tổ ong vò vẽ này. Mấy trăm vạn cao thủ liên hiệp báo thù. Cổ lực lượng này đủ có thể khiến bất luận kẻ nào đương thời cũng bất an.

Sau đó, Tạ Đan Quỳnh ngựa không ngừng vó câu bắt đầu đại luyện binh!

"Ta có dự cảm, thời đại Thiên Khuyết náo động sắp đến rồi! Cho nên chúng ta phải ở trước khi Thiên Khuyết náo động, chuẩn bị săn sàng, lấy thể vạn toàn."

"Hơn nữa, lão đại của chúng ta, là người chân chính đứng đầu Thiên Binh Các sắp đến đây! Chúng ta thêm chút sức, muốn khi lão đại đến cho hắn một cái vui mừng thật to!"

Tạ Đan Quỳnh khi nói những lời này thì hai mắt đều phát sáng, lóe ra sự mong đợi tự đáy lòng.

Các ngươi mau tới đi, các ngươi đã tới là ta liền giải thoát. Thương Thiên ơi, trong khoảng thời gian này trôi qua thật là mệt...

Có thuộc hạ nghi ngờ hỏi: "Khôi thủ, lão đại của ngài rốt cuộc là người nào?"

Tạ Đan Quỳnh mỉm cười nói: "Lão đại của ta là một bất thế nhân vật! lúc thiểu niên phá vỡ hai đại quốc gia, khi thanh niên đã xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết. Từ trước đến giờ là chiến vô bất thắng, công vô bất khắc, tính toán không bỏ sót, trong ngực tự có vạn ức hùng binh, kiếm trong tay có thể thành vạn nhân địch! Chính là đệ nhất thiên hạ siêu cấp nhân vật anh hùng!"

Có người đánh bạo hỏi: "Chẳng lẽ lão đại kia so với khôi thủ thủ đoạn còn muốn cao hơn sao? Không thể nào? Thật khó có thể tưởng tượng được!"

"Ngươi đó là hiểm thấy vô cùng! Ta thì là cái gỉ?" Tạ Đan Quỳnh hừ một tiếng nói: "Mười ta, một trăm ta cũng chưa chắc đà bằng một lão đại kia!"

Tạ Đan Quỳnh khi nói ra những lời này thái độ rất chân thành, rất trân trọng. Các huynh đệ mặc dù còn chưa tới nhưng hình tượng của các huynh đệ nhất định được phải tạo!

lời này làm cho mọi người trong Thiên Binh Các trên dưới toàn bộ cũng như gà chọi mà phấn khởi.

Tạ Đan Quỳnh là ai?

Ở Mặc Vân Thiên này là nhân vật chưa từng mà có, một đường tay không giành chính quyền, tu vi một đường tiêu thăng trở thành đại nhân vật Truyền Kỳ, từ một thân một mình đến hiện tại có mấy trăm vạn binh mã trong tay, đã trở thành thủ lĩnh của 1 siêu cấp thế lực...

vấn đề là thời gian để Tạ Đan Quỳnh đi tới bước này trước sau cũng chỉ là hơn một năm mà thôi!

Chiến tích như vậy tin tưởng là bất kể tại địa phương nào cũng là một cái Truyền Kỳ! Cửu Trọng Thiên Khuyết tò xưa đến nay, nhân vật như thể có thể có được mấy người? Mà Tạ Đan Quỳnh phía sau rõ ràng không có thể lực lớn nâng đỡ!

Nhưng vị lão đại chẳng gặp mặt kia so sánh với Tạ Đan Quỳnh khôi thủ lại càng lợi hại hơn gấp mười lần, gấp trăm lần? vậy là biến thái nhân vật rồi?

Mặc dù thuyết pháp này ít nhiều nhất định là có chút ít khoa trương nhưng nếu khôi thủ đã nói như vậy, sùng bái như vậy thỉ vị thần bí lão đại kia tuyệt đối là không kém đi.

"Chẳng lẽ nói, lão đại của lão đại... Chính là nhân vật sánh vai với Cửu Để Nhất Hậu sao?" Có một người đầu lung lay, trơ mặt ra hỏi.

Có thể lợi hại như thể, như vậy khẳng định là nhân vật ở cấp độ kia rồi?

Tạ Đan Quỳnh ha hả cười một tiếng nói: "Ngươi đoán, căn bản là không sai biệt lắm... Lão đại mặc dù còn không phải là người trong Cửu Để Nhất Hậu nhưng so sánh với bọn họ thì không kém chút nào, thậm chí, còn muốn cao hơn một bậc! Điểm này, ta cũng không hoài nghi, chỉ biết tin chắc!"

Toàn trường một mảnh xôn xao.

Mọi người trong đầu đều có hai chữ rõ ràng thoáng hiện ra!

"Thánh Quân?!"

Tạ Đan Quỳnh khẽ mỉm cười, đối với phán đoán này không tỏ rõ thái độ, chỉ lưu lại một cái bí ẩn lớn.

Ở trong lòng Tạ Đan Quỳnh thật ra thì muốn nói: coi như là Thánh Quân cùng lão Đại ta so sánh cũng tính là cái rắm!

Nhưng hắn biết những lời này vẫn không thể nói, ít nhất tạm thời không thể nói.

Hiện tại nên dừng lại đúng lúc, ủng hộ tinh thần vậy là đủ rồi, nhưng... nếu mình nói câu kia ra thì ở trong mắt mọi người lại biến thành triệt đầu triệt đuôi bốc phét rồi!

Căn bản là sẽ không có người nào tin tưởng ỉ r

Nhìn Tạ Đan Quỳnh với nụ cười thần bí, Thiên Binh Các tất cả trong lòng đều khiếp sợ đến chết lặng...