Nhưng sau mấy lần sử dụng thần thức tìm tòi lại không có chút phát hiện nào, là ảo giác sao? Có thể ảo giác sao, xông xáo giang hồ vô số năm tháng rồi phần trực giác này làm sao có thể sai lâm, nếu không phải là cảm giác sai thì là do bản thân sưu tầm không được kết quả, vậy thỉ ý nghĩa là đối thủ có thực lực hơn xa mình, thật vượt xa tưởng tượng của mình, ý tưởng này vừa xuất hiện hắn cảm giác càng không tốt.
Tuy nhiên chết không phải là đại sự, cho dù có bỏ mình cũng đâu có là đại sự gì, đối với mình mà nói, hoặc còn là một sự giải thoát cũng nói không chừng!
Hồ Bất Quy trong lòng hừ một tiếng, trên mặt thủy chung là một vẻ tuổi già sức yểu, mắt xem mũi mũi hướng tâm, nhắm mắt điều tức, ngoại sự không màng.
Ngay tại lúc này, có một đạo tiếng gió gào thét tò xa đến gần.
Hồ Bất Quy chợt mở mắt ra, trong con ngươi hai đạo tinh quang chói mắt bắn ra xa ba thước!
Cái thanh âm kia bá đạo chí cực, chính là hướng về phía bản thân mà đến!
Hắn như cũ không có vọng động, cứ như vậy yên lặng nhìn ra cửa phòng.
Sau một khắc, cửa phòng đột nhiên trong nháy mắt trở thành phấn toái, cả phòng mảnh vụn bay múa rồi một thanh đao đen nhánh mang theo khí tức chém đứt thiên địa đập vào mặt.
Đao này thể tới cuồng mãnh bá đạo, hơn nữa còn mang theo ý chí một đi không về, chém thiên Đoạn địa xu thế, đao này đã không còn là thử dò xét mà là tuyệt sát!
Hồ Bất Quy trong mắt thần quang chợt lóe, chẳng biết lúc nào đao đã ở trong tay.
Một đao vung ra đón.
"Đinh" một tiếng giòn vang, đao của Hồ Bất Quy chính xác dị thường điểm trúng thân thanh đao đen nhánh kia, đao thế của đối phương có chút dừng lại nhưng chỉ một cái nháy mắt này cũng đã đủ rồi
Hô!
Thân thể Hồ Bất Quy vốn là ngồi xếp bàng chợt lui về phía sau rồi ngay sau đó lao lên, vững vàng đứng ở trên giường.
Trước mặt, một người trẻ tuổi khôi ngô áo đen cầm đao mà đứng, mới vừa rồi tuy một đao chưa tuyệt, ngay cả là phải thu đao nhưng hắn cũng không có miễn cưỡng tiến công tiếp.
"Các hạ là người nào?" Hồ Bất Quy sắc mặt không thay đổi cũng chỉ nhẹ nhàng ho khan một tiếng mà ngầm nuốt vào ngụm nghịch huyết đã đến cổ họng.
Nhìn Hồ Bất Quy sắc mặt bình tĩnh mà kì thực trong lòng kinh hãi cực kỳ!
Cả đời đối địch vô số. Nhưng ngày hôm nay bị người ta dùng đệ nhất đao đả thương nặng bản thân thì vẫn là lần đầu!
Người tới Đao Cuồng mãnh liệt bá đạo chí cực, đã đến trình độ Hồ Bất Quy bình sinh mới thấy!
Người nọ một bước rảo bước tiến lên cửa làm cho Hồ Bất Quy có cảm giác như đứng trước một tòa sơn mạch mà tòa sơn mạch này đang hướng về bản thân đập xuống. Bất quá một bước ngắn mà như thái sơn áp đỉnh, chấn động vô cùng.
"Ta là Đổng Vô Thương!" thanh niên này đưa đôi mắt uy mành nhìn Hồ Bất Quy, trầm giọng nói: "Ngươi chính là Hồ Bất Quy?"
Hồ Bất Quy nheo ánh mắt nói: "Đổng Vô Thương? Ta cùng với các hạ có cừu oán sao?"
"Không có!" Đổng Vô Thương lắc đầu nói.
"Có oán?"
"Cũng không!"
"Vậy các hạ vì sao?"Hồ Bất Quy thốt nhiên nổi giận, 2 bên không liên quan gì, ngươi không duyên cớ xuất đao với lão phu, đây là vì cái gỉ?
Đổng Vô Thương ánh mắt bình thản nhìn của hắn, thản nhiên nói: "Bởi vì ngươi tới quấy rối!"
Hồ Bất Quy bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Không phải là như vậy!"
"Ngươi đúng là như vậy!" Đổng Vô Thương khẳng định nói. Hắn thậm chí không chịu nói thêm nửa chữ nữa mà trực tiếp định Hồ Bất Quy có tội.
Hồ Bất Quy lắc đầu nói: "Ta không..."
Không đợi hắn nói xong câu đó. Đổng Vô Thương đã ngắt lời cắt đứt nói: "Ngươi chính là đến quấy rối! Làm sao? Cũng là đao giả, ngươi cũng đến trình độ như vậy rồi lại không dám thừa nhận sao? Dám làm không dám chịu sao?"
Lời của Đổng Vô Thương giống như chém đao ra vậy.
Hồ Bất Quy trên mặt kinh luyện một chút, hẳn trầm mặc một hồi lâu rồi rốt cục nói: "Chính xác!"
Đao giả.
Cái này bản thân là một loại tôn nghiêm.
Đao khách trong cả đời có thể không để ý đến chuyện gì duy chỉ sẽ không có lỗi với đao của mình! Sẽ không bôi nhọ 2 chữ 'Đao giả' này.
Người tiếp xúc đao, đao tiếp xúc người, vũ nhục đao, chẳng khác nào là vũ nhục bản thân, thậm chí so sánh với vũ nhục bản thân còn nặng nề hơn!
Ngươi mắng tổ tông 8 đời một đao khách, hoặc là đao khách kia vẫn có thể thờ ơ nhưng chỉ cần liên lụy đến vinh nhục của đao thì chính là chuyện đao khách phải liều mạng tranh đoạt!
Đao chi tôn nghiêm, không thể xâm phạm!
Cho nên Hồ Bất Quy dù không muốn thừa nhận nay cũng phải thừa nhạn.
Huống chi, đối phương đã chắc chắn như vậy thì khẳng định là đã nắm được không ít tin tức.
Bản thân thừa nhận hay không, chưa chắc đã có nhiều ý nghĩa.
Đổng Vô Thương gật đầu nói: "Cụối cùng dám làm dám chịu, còn cũng xứng là người dùng đao, chính xạc. Rút đao ra đi, ta sẽ cho ngươi thể diện mà chết đi, để ngươi chết ở dưới đao của ta!"
Đúng như quân nhân vậy, cách quy túc tốt nhất chính là da ngựa bọc thây còn một đao khách quy túc tốt nhất cũng là chết ở dưới đao!
Hồ Bất Quy trên mặt phát trầm tĩnh ha hả cười nói: "Hồ Bất Quy, đao không về!"
Đột nhiên đao mang chợt bạo tán vì đầy trời hàn mang hướng về phía Đổng Vô Thương công tới.
Hồ Bất Quy từ đệ nhất đao mới vừa rồi giao thủ đã biết, bản thân quyết định không phải là đối thủ của người trước mắt này nhưng Hồ Bất Quy vẫn lựa chọn toàn lực xuất kích. Ánh mắt của hắn vào giờ khắc này rất sáng lạng, kỳ vọng mình có thể ở trong một trận cuối cùng này thi triển hết đao phong trong tay, cuối cùng chết ở trong tay 1 tuyệt thế Thần đao khác, như thể mới coi là khoái ý!
Đổng Vô Thương vung Mặc Đao hóa thành tia chớp chém ra. Tuy nhiên 1 loạt hành động như lôi đình đột nhiên dừng lại.
Hồ Bất Quy trên mặt lộ ra một tia cười thảm đạm rồi nhẹ giọng nói: "Cám ơn, ngươi không hỏi ta cái gì hả."
"Bởi vỉ ngươi sẽ không nói." Đổng Vô Thương thản nhiên nói.
Hồ Bất Quy ho khan cười lên nói: "Hảo đao!"
Trong đôi mắt mang theo vẻ tiếc nuối, hắn chậm rãi nhắm lại. Thuở nhỏ biến thành công cụ, cho tới bây giờ, tiếc nuối lớn nhất chính là... Không biết cha mẹ mình là ai, không biết nhà mình ở nơi đâu, không biết bản thân đã thành công cụ cho người nào....
Bất quá cuộc đời này... Hồ đồ mà sống, hồ đồ mà chết.
Thân thể của hắn như cũ đứng thẳng, trong tay đao còn nắm thật chặt trong tay, đao phong sắc bén còn cách eo Đổng Vô Thương cũng chỉ có nửa tấc nhưng hắn đã chết đi.
Nửa tấc khoảng cách lại không cách nào vượt qua được.
Đổng Vô Thương chậm rãi đem Mặc Đao tò bộ ngực hắn rút ra, trên mặt không biểu tỉnh. Thân thể hắn chợt lóe lên rồi xuyên qua cửa sổ mà đi.
Thân thể Hồ Bất Quy lúc này mới chậm rãi té ngã trên đất, máu tươi từ từ ào ra nhuộm đỏ mặt đất.
Ngoài khách sạn. Tiếng bước chân lên rồi một đội binh mã tràn vào, ở trong ánh mắt hoảng sợ vạn phần của chưởng quỹ 1 tên binh sỹ vỗ vỗ vai chưởng quỹ nói: "Chúc mừng chúc mừng, căn phòng này không phải để trống, có thể đón thêm khách của hắn kiếm tiền 2 lần tiền, chuyên tốt chuyên tốt."
Cười cười rồi thu thập thi thể Hồ Bất Quy đi.
Chưởng quỹ sắc mặt phờ phạc, lảo đảo muốn ngã. 2 phần tiền... kiếm tiền như vậy dễ vỡ tim mà chết a...
Ngô Vận từ trước đến giờ cẩn thận, sau khi vào ở khách sạn thì lấy chăn trùm lên một cái gối. Xây dựng ra một cái giả tượng đơn giản để che dấu hiệu quả. Sau đó bản thân chợt lóe lên mà leo lên nóc tủ treo quần áo không một tiếng động. Truyện được copy tại Truyện FULL
Đây là thói quen nhiều năm hành tẩu giang hồ lưu lại. Đến nay tu vi cảnh giới của hắn đã cao như vậy rồi, cố nhiên đã sớm không cần lo lắng bị địch nhân đánh lén nữa nhưng cái thói quen này cũng làm sao cũng sửa không được.
Lúc đã canh hai.
Cửa phòng đột nhiên nhẹ nhàng vang lên ba cái gõ cửa.
Ngô Vận ánh mắt chậm rãi mở ra, trường kiếm bất ly thân đà vô thanh vô tức ở trong tay nhưng hắn cảm giác được trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Bản thân lại hoàn toàn không có phát hiện ra người ngoài cửa đến tò lúc nào. Cho đến khi tiếng gõ vang lên mình mới biết! Đối phương hiển nhiên biết rõ mình ở trong phòng.
Cái này ý vị như thể nào, không cần nói cũng biết!
Chẳng qua là từ điểm này mà nói. Mình đã thua.
Cái tiếng gõ cửa kia là khúc nhạc dạo tử vong. Người gõ cửa là Tử Thần?!
"Ai đó?" Ngô Vận thấp giọng hỏi. Lúc này mà giả bộ không có ở đây đã là không có chút ý nghĩa nào nữa.
Tổng cộng chỉ có hai chữ nhưng hắn cũng đã cảm thấy kiếm phong rét lạnh của đối phương.
Tựa hồ ngoài cửa cũng không chỉ có một người, cũng không phải là Tử Thần, mà là một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, sát khí ngất trời!
Nhưng một thanh kiểm như vậy so với Tử Thần có cái gì khác nhau đây?
Cửa phòng từ từ mở ra, một ở ngoài cửa, một trong cửa.
Người bên ngoài là một áo đen thanh niên, mắt như kiếm, thân như kiếm, Thần như kiểm, kiểm trong tay.
"Ngô Vận?" Người nọ ánh mắt sắc bén trong nháy mắt khóa cứng Ngô Vận.
Ngô Vận cười hắc hắc nói: "Chính xác, lão phu cả đời vận khí không tốt, cho nên tên là Ngô Vận, tự giễu tên mình."
Hắc y nhân kia giọng mỉa mai nói: "Ngươi coi như là Ngô Vận, như vậy, người đã từng chết ở trên tay ngươi đến mấy chục vạn người vô tội rồi... lại coi là cái gì vận đạo?"
Ngô Vận thản nhiên nói: "Bất kể vô tội hay là trừng phạt đúng tội, có thể chết ở dưới kiểm của ta, hồn đi cửu tuyền, không hề trầm luân vào thời đại hỗn loạn đen tối này nữa, tự nhiên ngay cả bọn hắn cũng không nên oán ta."
Áo đen thanh niên chậm rãi gật đầu nói: "Thỉ ra là như vậy, hôm nay đến phiên ngươi chớ oán ta."
Ngô Vận rất rõ ràng ý củ đối phương cho nên hắn hỏi nói: "Vì sao?"
"Vỉ sao?" Áo đen thanh niên nhẹ giọng hỏi ngược lại nói: "Vậy ngươi vì sao mà đến?"
Ngô Vận ánh mắt ngưng trọng nói: "Lão phu lân này là vì chúc mừng Mặc Vân Thiên Thiên Đế lên ngôi, ngươi chẳng lẽ là tới quấy rối? Ý đồ quấy rầy Thiên Đế đại điển?"
Áo đen thanh niên sắc mặt lạnh lùng, nói: "là ai cử ngươi tới? Các ngươi lần này đến đây chúc mừng, tổng cộng có bao nhiêu người?"
Hắn dĩ nhiên cũng nhại theo Ngô Vận nói.
Ngô Vận đột nhiên nói: "Lão phu xưa nay độc lai độc vãng, lần này cũng là độc thân mà đến, làm sao, không được hả?"
"Quả thật không được!" Hắc y nhân nhàn nhạt lắc đầu nói: "Nếu như ngươi quả nhiên là thành tâm đến đây chúc mừng, như vậy đi theo ta đi. Tất cả cao thủ chúc mừng toàn bộ cũng tập trung ở cùng nhau, tiếp nhận thống nhất quản lý."
Tiếp nhận thống nhất quản lý? Vậy ta còn hành động như thế nào?
Ngô Vận không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói: "Không được!"
Lời còn chưa dứt, một điểm hàn quang động hiện, người trước mặt kiếm đã xuất thủ, mục tiêu chính là cổ họng Ngô Vận.
Ngô Vận sớm đã có chuẩn bị chợt ngửa đầu nên mau lẹ nghiêng người, lui bước.
Song kiếm quang như điện, lại một lần nữa giống như Bôn Lôi vậy cấp tốc đánh tới. Lần này đích vẫn như cũ là cổ họng.
Ngô Vận kiểm vốn là ở trong tay, bất cứ lúc nào có thể đâm ra phản kích; nhưng đối mặt với một kiếm kinh khủng như vậy hắn thậm chí ngay cả thời gian xuất kiểm chống đỡ cũng không có.
Thậm chí, đối với người này phát ra kiếm, hắn lại sinh ra một cỗ cảm giác thân thiết: Kiểm ý kia kèm theo sự vô tận cô độc.