Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2367: Tao ngộ của Tử Tà Tình



Tử Tà Tình nhàn nhạt cười nói: "Đông Hoàng bệ hạ chẳng lẽ cũng có nghi ngờ như vậy sao? đây là tại sao, ha hả..."

Nếu như người trước mắt không phải là Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn, Tử Tà Tình thậm chí muốn cười nhạo một phen.

Những người này cũng có cái tư tưởng gì, có còn điểm đầu óc nào nữa hay không đây... Ngu ngốc?

"Hồi đáp ta, ngươi rốt cuộc là từ đâu tới? Trả lời ta!" Tuyết Lệ Hàn kiên nhẫn hỏi, thanh âm lại có chút ít vội vàng.

"Ta không thuộc về tấm Cửu Trọng Thiên Khuyết này, cũng không phải là dân bản xứ Cửu Trọng Thiên thế giới." Tử Tà Tình bất đắc dĩ, đơn giản sáng tỏ nói: "Cố hương của ta là một thế giới hiện tại đã bị hủy diệt, cách nơi đây cực kỳ xa xôi, cụ thể rất xa... Khó có thể lấy mấy chữ để nói rõ, còn có, bản thân ta cũng không phải nhân tộc, chính là Yêu Tộc, sở dĩ có thể lột xác hình người, là bởi vì..."

Tuyết Lệ Hàn ngắt lời nói: "cái ta muốn biết không phải là những thứ này, những thứ này hết thảy cũng không trọng yếu. Ta muốn biết chính là ngươi từ đâu tới đây?" nguồn TruyenFull.vn

Tử Tà Tình không khỏi ngạc nhiên nói: "ừ?" vẻ mặt cổ quái cực kỳ.

Không trách Tử Tà Tình kinh ngạc như vậy, trong suy nghĩ của nàng, nàng mới vừa rồi đã nói rõ ràng tự thân lai lịch, Đông Hoàng tại sao còn muốn hỏi mình từ đâu mà đến, chẳng lẽ vị Đông Hoàng đại nhân này đầu óc bị nước vào rồi?!, '

Tuyết Lệ Hàn làm như toàn bộ không thấy được vẻ mặt kinh dị của Tử Tà Tình, hắn vừa hít một hơi rồi nhắm hai mắt lại, tựa hồ bình tĩnh một chút tâm tỉnh rồi lúc này mới nói: "Tử cô nương, ngươi có thể cẩn thận kể lại chút cho ta những gì ngươi đã trải qua không? hết sức cặn kẽ."

Hắn nhìn Tử Tà Tình vẫn kinh ngạc không dứt. Một bộ hoàn toàn không biết nên nói từ đâu thì cười khổ một tiếng nói: "Tử cô nương hoặc là có điều không biết, lấy tu vi của ta, ta có khả năng suy tính rất mạrứi. Cơ hồ tất cả mọi người ta liếc thấy là hiểu rõ không sai biệt lắm, mặc dù chưa chắc có thể rõ chi tiết nhưng đại khái không sai biệt lắm, nhưng đối với ngươi, ta lại hoàn toàn nhìn không thấu. Tựa hồ trên người của ngươi có 1 đồ rất đặc thù ngăn chặn ngoại giới nhìn trộm."

"Nguyên lai là như vậy a..." Tử Tà Tỉnh như có điều suy nghĩ, nói: "ừ. Trải qua Đông Hoàng vừa nói, ta thật muốn nhớ lại một ít chuyên, trong dĩ vãng ta quả thật cũng đã từng phát hiện ra trên người ta có chút cổ quái. Bất quá bởi vì không biết nó là cái gì cũng như nó chưa từng ảnh hưởng đến bản thân... nên cũng không chú ý đến nữa. Cho đến khi Đông Hoàng bệ hạ vừa nói như thế mới lại đột nhiên nhớ tới..."

Tuyết Lệ Hàn vẻ mặt - nghiêm túc nói: "Tử cô nương, ta muốn biết tao ngộ của ngươi. Tất cả trải qua..." Hắn trầm ngâm một chút, nói: "Điều này đối với ta mà nói, hoặc là... Rất trọng yếu rất trọng yếu. Cho nên..."

"Ta hiểu được." Tử Tà Tình thản nhiên cười, nói: "tao ngộ của ta cũng không có cái gì không thể cho ai biết... nói một chút cũng không sao."

Tuyết Lệ Hàn mỉm cười vuốt cằm nói: "Như thế, mời Tử cô nương nói ra, ta ở chỗ này rửa tai lắng nghe."

Giờ khắc này, ánh mắt Tuyết Lệ Hàn nhìn Tử Tà Tình thậm chí có chút từ ái.

Quả thực giống như là một vị phụ thân nghiêm nghị thấy được nữ nhi nghịch ngợm của mình, mặc dù nữ nhi bởi vì nghịch ngợm đã rời nhà trốn đi thật lâu rồi nhưng ở trong lòng từ phụ vẫn tràn đầy thương yêu.

Hay hoặc là nói là thương tiếc, vô tận thương tiếc.

Đáy lòng cũng chỉ có lo lắng nữ nhi ở bên ngoài đà ăn bao nhiêu khổ mà không nhớ tới việc nữ nhi nghịch ngợm.

Chỉ cần nữ nhi an toàn trở về, hết thảy cũng không trọng yếu!

" đoạn kinh nghiệm kia thật sự quá xa xôi, xa xôi đến mức ta đà quên mất rất nhiều, ta bây giờ còn chỉ nhớ rõ, cái chỗ kia gọi là Phiêu Miểu đại lục." Tử Tà Tỉnh trầm mặc một hồi, sửa sang lại suy nghĩ, cố gắng nhớ lại rồi nhẹ nhàng nói: "Ta ở nơi đó khi mới ra đời, khi đó ta chỉ là một con bạch điêu bình thường..."

"Ta thật ra thỉ cũng không biết cha mẹ của mình rốt cuộc là người nào... Bởi vì kể từ khi ta mới ra đời, chính là cô độc một thân, mới ra đời ở trong một cái sơn động lạnh như băng. Bên cạnh chất đầy đồ ăn... số thức ăn kia thật giống như sẽ không hư vậy, may mà có một ít thức ăn này mà ta cuối cùng coi là không có chết đói..."

"Sau đó đột nhiên có một ngày, ta sau một lần ăn no nhất thời cao hứng ở trong đống đồ ăn tìm kiểm, lật tìm thấy được rất nhiều trái cây... ừ, những trái cây này giống như trước cũng không biết là do ai đặt vào đó..."

"Từ khi ăn một quả trái cây kỳ dị kia ta bắt đầu phát hiện ra, lực lượng của ta trở nên to lớn, trở nên rất lớn... Sau đó ta mới thử đi ra khỏi sơn động, trong thời gian kể tiếp, ta phát hiện ra, ta rất cường đại, ít nhất ở trong đồng loại đã là vô địch."

"Kể tiếp ta phát hiện ra trong đầu của ta đột nhiên xuất hiện một bộ

luyện... Vừa tu luyện vừa ăn những trái cây kia, ta tiến bộ rất mau lẹ, không biết là do ta rất có thiên phú hay là do những trái cây kia, dù sao chính là ta tiến cảnh thần tốc..."

Tử Tà Tình trong con ngươi có tỉnh cảm thật sâu nói: "Nhà của ta chỉ là một cái sơn động lạnh như băng nhưng đối với ta mà nói nó tràn đầy vô hạn ấm áp, ta không biết là người nào chuẩn bị cho ta hết thảy, nhưng ta biết đó nhất định là thân nhân của ta, chỉ có bọn họ mới quan tâm đến ta như vậy."

"Ở thật lâu sau, thực lực của ta ở khu vực này đã vô địch, thuộc về đính đoan tồn tại, ta ý thức được, mặc dù ta chỉ là một đầu bạch điêu nho nhỏ nhưng sài lang hổ báo trong núi, bao gồm một số sơn tinh mộc quái cũng đã không phải là đối thủ của ta. Nói cách khác, bọn họ đối với ta mà nói, chẳng những không có uy hiếp mà đã không có ý nghĩa gì nữa. Không có mục tiêu, chán đến chết ta liền muốn đi ra ngoài xem một chút, sau khi ra ngoài, ta mới phát hiện ra ở trong thế giới kia ta vân là gần như là vô địch..."

"Cứ như vậy xông xáo, có đôi khi khi rành rỗi gây chuyện thị phi, trong chốn giang hồ loài người xuất hiện một yêu quái như ta, mọi người đương nhiên là hợp nhau tấn công ta, như thế luân phiên chém giết mấy trăm năm, ta mặc dù cường đại nhưng vẫn bị thương, nhân lực có khi tàn, yêu lực cũng là như thể... Bị thương ta liền trở lại sơn động kia chữa thương, sau đó ta lại phát hiện ra một chuyên, cái sơn động kia lại cũng chỉ có ta mới có thể đi vào, ngay cả đệ nhất cao thủ thế giới kia cũng không thể tiến vào trong sơn động một bước... Vô luận sử dụng nước hay hỏa công hun khói tất cả thủ đoạn,'hết thảy không làm nên chuyện gì, khoa trương một điểm chính là chư pháp bất xâm."

" sau đó thực lực lại có tiến triển, ta ở trong thế giới kia chân chính là vô địch thiên hạ... Từ từ không có bất kỳ người nào, bất kỳ thế lực nào có thể làm gì được ta. Tuy nhiên ta lại cảm giác chán ghét, hoặc là chính là nói vô địch mà cảm giác sự sự tịch mịch a..."

Nàng nói tới đây, Tuyết Lệ Hàn ngắt lời nói: "Tử cô nương, ngươi có biết cái thế giới kia cách Cửu Trọng Thiên Khuyết rốt cuộc bao xa không?"

Tử Tà Tình thật lòng suy nghĩ một chút, nhưng ngay sau đó mê võng lắc đầu nói: "Không biết, thật không biết, đó là một đoạn khoảng cách hoàn toàn không cách nào sử dụng mấy chữ để hình dung, thật là quá xa xôi."

Tuyết Lệ Hàn gật đầu, không chen lời nữa mà nghe Tử Tà Tình nói tiếp.

" sau khi ta xác nhận bản thân là đương thời vô địch, không tiếp tục có đối thủ thì du đãng khắp nơi, rồi lại rất tình cờ phát hiện ra, ở trên đời kia vẫn tồn tại một chút cao nhân rất lợi hại lánh đời... Cho nên ta lại có đối thủ, bắt đầu cùng những thứ cao thủ ẩn dấu thực lực kia giao thủ..."

"Như vậy qua mấy trăm năm ta cũng đem những người đó đánh bại, ta phát hiện ra mình đã đạt đến một cái trình độ cao, tuy nhiên cũng chính là khi đó, trong lúc bất chợt thiên địa phát ra sát cơ, cái thế giới kia tao ngộ tai hoạ bất ngờ hoàn toàn không thể kháng cự... Toàn bộ thế giới ở trong thời gian cực ngắn hoàn toàn bị hủy diệt, vô số vân thạch từ trên trời rơi xuống, đem toàn bộ thể giới đập nát... Mà ta lúc đầu tự nhận là đã vô địch thiên hạ nhưng ở trước thiên tai này lại hoàn toàn không có nửa điểm năng lực chống lại."

Nói tới đây, trong mắt Tử Tà Tình vẫn có sự sợ hãi nói: "Toàn bộ thế giới, tất cả mọi người kinh hoảng và tuyệt vọng, bao gồm cả ta ở bên trong. Sau khi thử chống cự rồi lại sáng tỏ là vô năng kháng cự, tất cả cũng chỉ có thể đợi tử vong tới, nhưng vừa lúc đó, đột nhiên có mội cái đại thủ từ trên trời giáng xuống nhấc ta lên, sau đó ta liền theo bàn tay to kia bay lên trời tể. Khi cúi đầu nhìn xuống ta phát hiện ra cái thế giới kia giờ phút này đã chia năm xẻ bảy, thủng lỗ chỗ, hoang tàn khắp nơi... Sau một khắc, toàn bộ thế giới biến thành từng mảnh nhỏ, lột xác thành vẫn thạch trên bầu trời mới, hay hoặc giả là sao rơi dần dần biến mất ở trong phiến thiên địa này."

"Kể tiếp, ta biết được một ít chuyên mà ta vốn căn bản hoàn toàn không cách nào hiểu được. Thì ra cái thế giới kia của ta thật ra thì cũng bất quá cũng chỉ là 1 tảng đá lớn huyền phù trên không trung mà thôi. Khi tảng đá lớn này bởi vì có chút nhân tố không thể kháng cự mà vỡ vụn, những tảng đá còn sót lại đa số cũng sẽ biến thành sao rơi, trên bầu trời sao rơi nhiều như vậy, đẹp như thế nhưng trước đó không người nào biết được, những Lưu Tinh đó thật ra thì cũng chính là đại lục ở thế giới chúng ta bởi vì bị hủy diệt mà ra đời... Càng thêm không biết là những sao rơi mỹ lệ đó mỗi một khắc cũng tượng trưng cho vô số sinh mệnh vẫn diệt..."

"Phía sau mỹ lệ sao rơi có ý nghĩa là tử vong! Hơn nữa, động 1 cái chính là mấy chục ức sinh mệnh vẫn lạc..." Tử Tà Tình nói: "Đó là một khắc thể ngộ ta chưa bao giờ quên được!"

Tuyết Lệ Hàn trong mắt nổi lên sự thương tiếc mà nhẹ nhàng thở dài một tiếng nhưng không có cắt đứt lời Tử Tà Tình nói và như cũ lẳng lặng nghe tiếp.

Nghe chuyện Mạc Khinh Vũ theo bản năng nhích tới gần Tử Tà Tình, đem cánh tay của nàng ôm vào trọng ngực của mình, không tiếng động nhìn nàng.

Tử Tà Tình an ủi cười cười, cũng ôm chặt tay Mạc Khinh Vũ.

Lúc này nàng mới từ từ nói tiếp: "sau khi phiến thế giới kia bị hủy diệt, ta bị đại thủ kia đưa tới 1 nơi xa lạ, nơi đó là một mảnh thế giới sinh cơ dạt dào, tràn đầy linh hoa dị thảo nhưng ở trong phiến thế giới này lại không có bất kỳ sinh linh nào tồn tại, không, hoặc là phải nói là không có bất kỳ sinh mệnh loài người nào tồn tại."