Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2535: Hắc long!



Hắc Long Kiếm thân kiếm thon dài, rõ ràng là sáng ngời sắc thái, nhưng khi mọi người nhìn vào trong mắt lại có cảm giác đầu tiên chính là màu đen; đây là khi chế tạo đúc kiểm sư đặc biệt suy nghĩ lí thú, Sở Dương mặc dù nhiều lần lấy đại lượng thiên tài địa bảo rèn kiếm nhưng khi kiếm đúc ra thỉ tướng mạo chưa từng thay đổi.

Chuôi kiếm nhìn như đầu rồng rất giản; mặc dù đơn giản, nhưng bất luận kẻ nào vừa nhìn vào trong nháy mắt, sẽ lập tức giống như là thấy được một con cự long oai phong một cõi!

Phần che tay chính là long trảo, chỉ là mơ hồ hình dáng tồn tại nhưng một cách tự nhiên có vẩy và móng tung bay, tràn đầy lãnh ngạo khí bá đạo.

Mà chính là loại mùi vị tràn đầy lãnh ngạo bá đạo này làm cho Ngô Dã Cuồng có cảm giác dị thường đột ngột.

Bởi vỉ... Đây là cố Độc Hành cùng Hắc Long Kiếm Kiếm Tâm trong quá trình lâu dài trao đổi với nhau mà lây dính khí tức của cố Độc Hành.

Loại cô độc lãnh ngạo khí chất này để cho Ngô Dã Cuồng cảm thấy bên trong thân thể của mình mơ hồ đau lên, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển hai cái.

Thân kiếm thon dài, mũi kiếm thon dài, cái loại cảm giác khát máu mơ hồ phát tán.

Chẳng qua là, Ngô Dã Cuồng trong mắt có tiếc nuối.

Tiếc nuối.. Thanh kiểm nầy cũng không phải là mình thân thu được; mà là... Ngày đó, Thánh Quân một kích có thể hủy diệt Hắc Long Kiếm. Mà Cố Độc Hành ở khi đó, vì bảo vệ kiếm đà chủ động để kiếm rời tay.

Mới khiến Hắc Long Kiếm bị động rời khỏi bản thân.

Nếu không kết quả duy nhất sẽ chỉ là Hắc Long Kiếm đi trước một bước toái rụng, hy sinh bảo toàn cố Độc Hành.

"Thật là một thanh cổ kim tuyệt thế thần binh!" Ngô Dã Cuồng than thở một tiếng, lấy ra một thanh bội kiếm của mình nói.

Hai tay cùng lúc quán chú lực lượng giống nhau cho hai cây kiếm và đồng thời huy động!

Một đạo hàn quang hiện lên, hai thanh bảo kiếm hoàn toàn không có hoa giả đụng vào nhau.

Thương!

Một tiếng kiếm kêu rất nhỏ vang lên.

Thanh kiểm do Ngô Dã Cuồng lấy ra sau bị cắt thành hai khúc, nửa trước rơi trên mặt đất mà Hắc Long Kiếm cũng là lông tóc không tổn hại.

"Hảo kiếm!"

Ngô Dã Cuồng tự đáy lòng than thở, thanh kiếm hắn mới vừa lấy ra mặc dù không phải là Thần Khí nhưng ở Cửu Trọng Thiên Khuyết mà nói, nhưng cũng tuyệt đối là cũng coi là thần binh cấp bảo kiếm, có thể được nhất phương Thiên Để cất dấu há là vật phàm?

Nhưng thần binh như vậy ở dưới Hắc Long Kiếm tuyệt thế phong duệ nhưng không có bất kỳ năng lực chống lại, lên tiếng mà gãy. Thậm chí căn bản không cách nào để cho Hắc Long Kiếm một chút xíu tổn thương!

Hắc Long Kiểm, tuyệt đối là 1 thanh kiếm ưu tú nhất Ngô Dà Cuồng từng thấy.

Điều này làm cho trong tim của hắn sự tham lam nổi lên. Truyện được copy tại Truyện FULL

Tuyệt thế thần phong như vậy ai có thể không muốn có?

Hắn cau mày, nhìn chăm chú vào Hắc Long Kiếm, trong lòng có nghi vấn: Vì sao Thánh Quân thu được thanh kiếm nầy, nhưng không có lưu lại, mà là đưa cho mình? Coi như là Duy Ngã Thánh Quân, đối mặt thần binh như vậy cũng hẳn là không có nửa điểm năng lực kháng cự a?

Tại sao hắn không làm như vậy đây?

Cái nghi vấn này ở trong lòng chợt lóe lên rồi biến mất, tâm thần của hắn một lần nữa bị Hắc Long Kiếm chiếm cứ, mừng rỡ nhìn thanh kiếm nầy rốt cục rơi xuống tay mình đồng thời, trong bụng cũng là có chút ít do dự.

Bởi vỉ, Hắc Long Kiếm đã có đầy đủ Kiếm Hồn. Mà Kiếm Hồn tạo thành bởi cố Độc Hành, cố Độc Hành lấy tâm linh làm bạn với nó, lấy kiếm đảm cùng bày, lấy thần hồn tẩm bổ, sớm chiều làm bạn với nhau mà tạo thành Kiếm Hồn!

Cho nên, cái Kiếm Hồn hoàn toàn trung thành với cố Độc Hành, vĩnh viễn sẽ không phản bội.

Nếu như Ngô Dã Cuồng muốn hoàn toàn đoạt lấy thanh kiếm nầy, nhất định phải đạt được Kiếm Hồn cho phép!

Có thể tưởng tượng nổi muốn được điểm này, nhất định phải chính diện chiến thắng Nguyên kiếm chữ, cũng chính là ngay mặt đánh bại cố Độc Hành, điểm này đối với Ngô Dã Cuồng mà nói, căn bản là không thề.

Dĩ nhiên, Ngô Dã Cuồng cũng có thể lựa chọn tiêu diệt Kiếm Hồn, nhưng nếu muốn đem Kiếm Hồn xóa đi, cố nhiên có thể vĩnh viễn đoạt lấy kiểm, không hề cần lo lắng bị cắn trả, nhưng tầng thứ của thanh kiếm nầy tức thì rơi xuống; thoái hóa thành một thanh binh khí tầm thường.

Duy nhất có thể giữ lại, chỉ có sự sắc bén mà thôi, sẽ không có những chức năng thần;dị khác.

Tựa như là một người mất đi tất cả linh trí, biến thành một cổ tẩu nhục!

Cách làm như thể chẳng khác gì là phá hủy cái thanh thần binh này!

Đối với người yêu kiểm như mạng như Cuồng Kiếm Thiên Đế mà nói, điều này hiển nhiên thì không cách nào tiếp nhận được.

Thở dài, Ngô Dã Cuồng bắt đầu lại một lần nữa nếm thử.

Hắn sử dụng thần niệm chậm rãi tiến vào trường kiếm, lại một lần nữa bắt đầu nếm thử mềm hoá Kiếm Hồn...

Lấy thực lực của Ngô Dã Cuồng, muốn nhất cổ tác khí thu phục Kiếm Hồn, tuyệt không có khả năng, chỉ có thể lựa chọn phương pháp mềm hoá mà thôi.

Thương!

Hắc Long Kiếm chợt phát ra một tiếng kiếm kêu tràn đầy tức giận, tựa hồ tức giận chống lại.

Song Ngô Dã Cuồng sử dụng thần niệm kéo dài đưa vào, thả ra hơi thở ấm áp, tựa hồ trấn an, hoàn toàn không có bất kỳ ác niệm. Thậm chí buông thả tim của mình ra, mở ra nội tâm của mình, với thái độ thẳng thắn, thành thật nhất tới tìm kiếm sự cho phép của Hắc Long Kiếm.

Nhưng Hắc Long Kiếm toàn bộ không lĩnh tình, thân kiếm minh minh diệt diệt, phát ra một tiếng rồi một tiếng kháng cự!

"Thương!"

"Thương thương thương!"

"Thương!"

Ngô Dã Cuồng có thể rõ ràng cảm nhận được, thanh âm kiếm kêu đại biểu cho cái gì.

"Cút ngay!"

"Cút ngay! Cút ngay! Ta không muốn ngươi!"

"Mau cút ngay!"

Kiên quyết giống như cố Độc Hành vẫn đang nắm giữ lấy thanh kiểm này!

Theo Ngô Dã Cuồng sử dụng thần niệm kéo dài đưa vào, Hắc Long Kiếm rốt cục nổi giận, hoàn toàn bộc phát, một cô hắc khí chợt tò kiếm thân ngưng tụ, một đầu hắc long nho nhỏ trống rỗng hiện lên. Tiểu tiểu hắc long này trong mắt bắn ra sự tức giận cùng cừu hận, nhưng ngay sau đó một tiếng rít, hóa thành kiếm khí sắc bén chợt lóe lên lao tới!

"Khụ!"

Ngô Dã Cuồng tức thì thu hồi thần niệm, lắc mình lui về phía sau.

Mới vừa rồi một đạo kiếm khí này cũng không cường đại, thậm chí không đủ để phá vỡ hộ thân tu vi của Ngô Dã Cuồng nhưng có thể đem thần niệm của Ngô Dã Cuồng một kiếm chặt đứt!

Nhìn một con hắc long nho nhỏ rung đùi đắc ý, thắng lợi quay lại thân kiếm, lại rất có chút ít dương dương đắc ý, Ngô Dã Cuồng hoàn toàn không có biện pháp...

Một mạch thu phục không được, từ từ mềm hoá cũng không được, đây là nói rõ cứng mềm không ăn a.

Chính là một thanh kiểm, lại cũng như khó đối phó vậy...

Hắn nhíu mày, buồn rầu nói: "Chẳng lẽ phải hủy diệt đi sao? Hủy diệt thanh kiểm hãn thể này sao?"

Mặc Lệ Nhi lặng lẽ từ trên cao đến gần cái lều, trong nháy mắt đã cảm thấy tinh thần phong tỏa của mấy vị cao cấp Thánh Nhân. Mình nếu là muốn mạnh mẽ đột phá cái phong tỏa này đi vào cũng có thể làm được. Nhưng nếu muốn không kinh động những người này lặng lẽ lẻn vào, cũng là trăm triệu lần làm không được!

Mặc Lệ Nhi cẩn thận quan sát thần niệm phong tỏa phía dưới tích cực nghĩ biện pháp. Ngay cả cơ hội xa vời, cũng muốn làm vạn phần cố gắng.

Bởi vỉ nàng hiện tại đã hoàn toàn có thể khẳng định, ở trong trướng bồng này tất nhiên chính là Cuồng Kiếm Thiên Đế Ngô Dã Cuồng!

Đây đã là một chuyên không thể nghi ngờ.

Tin tưởng trừ Cuồng Kiếm Thiên Đế ra, ở phe Đại Tây Thiên chính phủ không có bất kỳ người nào có tư cách để cho tám vị đỉnh Thánh Nhân giữ cửa!

Nhưng, hiện tại vấn đề trọng yểu nhất cũng là, ta làm như thế nào đi vào đây? Còn muốn không kinh động bất luận kẻ nào đi vào!

Nếu là ngay cả đi vào cũng không thể đi vào, còn nói gì trộm kiếm?

Phương xạ, thanh âm ùng ùng vẫn không dứt, đó là đám người Đổng Vô Thương đang gây ra hỗn loạn.

Đám người Đổng Vô Thương lần này gây ra hỗn loạn khá lớn, Mặc Vân Thiên tam đại Thất Tinh hộ vệ nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của Mặc Lệ Nhi cẩn thận làm việc, chế tạo sự kiện liên tục nhưng thủy chung không có bại lộ tự thân hành tung.

Mà Đổng Vô Thương, Tạ Đan Quỳnh hai vị Thiên Đế đại nhân nào có chỉ gây ra hỗn loạn, căn bản là làm cho hả giận, che mặt gây ra hỗn loạn chốc lát rồi cũng rất thức thời triển khai chính diện đánh lén, đại lực phát tiết trong khoảng thời ngắn. Lấy thực lực của hai người bọn họ, nhất là sau khi trải qua đối chiến với Thánh Quân phân thân, cùng với được Sở Dương chỉ điểm về đạo, tu vi lại có tương đối tiến cảnh, đơn thuần bàn về cảnh giới mà nói, chỉ sợ đã ở trên Ngô Dà Cuồng và cố Độc Hành!

Cho dù Ngô Dã Cuồng tự mình ra mặt ứng đối, cũng chưa chắc ứng phó được bất kỳ một người nào trong đó, bọn họ như vậy chính diện triển khai đánh lén, đám binh sỹ Đại Tây Thiên còn tốt được sao? Tuy nhiên cuối cùng bọn họ còn nhớ rõ yêu cầu của Mặc Lệ Nhi, không có triển khai phạm vi lớn giết chóc, nếu như là bọn hắn chính xác không hề kiêng kị triển khai giết chóc, người chết có thể nhiều hơn!

Cho dù Ngô Dã Cuồng tự mình ra mặt ứng đối, cũng chưa chắc ứng phó được bất kỳ một người nào trong đó, bọn họ như vậy chính diện triển khai đánh lén, đám binh sỹ Đại Tây Thiên còn tốt được sao? Tuy nhiên cuối cùng bọn họ còn nhớ rõ yêu cầu của Mặc Lệ Nhi, không có triển khai phạm vi lớn giết chóc, nếu như là bọn hắn chính xác không hề kiêng kị triển khai giết chóc, người chết có thể nhiều hơn!

Dĩ nhiên, hiện tại không rõ Thánh Quân ở đâu, tùy tiện triển khai toàn bộ thực lực có thể đưa tới Thánh Quân nhất phương thể lực, như vậy chẳng những chân chính đánh rắn động cỏ, thậm chí sẽ có họa sát thân. Cho nên ẩn dấu thực lực là rất cần thiết, trước mặt vẫn là lấy chế tạo cục diện hỗn loạn là điều kiện tiên quyết.

Nhưng những thứ hỗn loạn này đối với binh sỹ tầm thường hoặc là kêu khổ thấu trời, nhưng đối với các cao thủ canh giữ ở chỗ Cuồng Kiếm Thiên Đế mà nói lại không có bất kỳ ý nghĩa nào, cũng hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng nào!

Bọn họ tựa hồ là người điếc người mù, căn bản nghe không được, cũng nhìn không thấy được. Đối với đại quân hôn loạn làm như không thấy. Căn bản sẽ không thay đổi một chút xíu phương vị nào.

Mặc Lệ Nhi sau khăn che mặt cười âm trầm, lông mày kẻ đen cau lại. Trong nháy mắt đã suy nghĩ không dưới bảy tám chục biện pháp, nhưng cảm thấy không có một cái nào hữu dụng.

Dưới mắt chỉ có tiếp tục chờ đợi, đợi chờ xuất hiện chuyển cơ.

Đang tự châm chước suy nghĩ, trong lúc bất chợt một tiếng kiếm kêu, từ phía dưới truyền tới!

Cái trong lều hết thảy động tĩnh cũng bị thánh nhân thần niệm phong tỏa, vốn không nên truyền ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng một tiếng kiếm kêu này lại tựa hồ như là xuyên qua linh hồn chi âm, tò trong thần niệm nặng nề phong tỏa vọng ra!

Mặc Lệ Nhi tâm niệm vừa động, nhất thời không hề do dự nữa.

Một tiếng kiểm kêu, làm cho nàng sinh ra trực giác: Đó là Hắc Long Kiếm của Cố Độc Hành! Hơn nữa hẳn là Ngô Dà Cuồng đang thử giải trừ thần hồn của cố Độc Hành trong thanh kiếm này.

Cũng chỉ đồ có thiên linh tính bực này mới có thể xông phá được thần niệm phong tỏa phát ra âm thanh!

Thanh âm Kiểm kêu cực kỳ tức giận, để cho Mặc Lệ Nhi trực tiếp không lo lắng!

Tìm được Hắc Long Kiếm rồi là có thể tỉm được cố Độc Hành. Bởi vì, có Kiểm Hồn chỉ dẫn, nhưng, nếu Kiếm Hồn bị phá hư, đó chính là thật mò kim đáy biển...

Thân thể vừa động, lặng yên không một tiếng động tò trên cao ngàn trượng lướt xuống!

Giờ phút này Mặc Lệ Nhi tựa như một làn gió, ở trong bóng đêm khôn cùng giống như sao băng rơi xuống!