Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 592: Đây là một sự hiểu lầm!



Người nọ cười ha ha, nói: "Mẹ nó, cười ngươi hai câu người liền không chịu được hả? Không ngờ còn muốn tìm ta kiếm chuyện? Thật sự là ăn gan hùm mà..."

Vừa cười, xoay người lại, chỉ thấy một đạo kiếm quang sắc bén lóe lên trong đáy mắt.

Chỉ thấy lóe lên một cái, đã đâm vào cổ họng hắn!

Nhất điểm hàn quang vạn trượng mang!

Sở Dương nương theo kiếm thế, mạnh mẽ nhào tới, đè lên người hắn, sau đó vung quyền đánh bùm bụp, cười ha ha, nói: "Ta cho ngươi cười!"

Thân hình người nọ khẽ giật giật một chút, cực kỳ quái dị, sau đó liền bất động. Hai con mắt mở lớn, tràn đầy vẻ không tin tưởng nồi. Rõ ràng nằm mơ cũng không ngờ tới, tên đồng bọn một khắc trước vẫn còn nói giỡn vui vẻ, vào giờ khắc này lại biến thành sát thủ đoạt mệnh?

Mình là vương tọa, còn kẻ kia chính là võ tôn, làm sao có thể giết được mình? Tại sao hắn lại giết mình?

Mang theo bao nhiêu nghi vấn, vị vương tọa này dĩ nhiên chết không nhắm mắt!

Sở Dương cười hắc hắc, từ trên người đối phương nhảy dựng lên, vung quyền dồn sức đánh lên người Kỷ Mặc, oánh cho Kỷ Mặc ngã xuống đất, thở hồng hộc: "Ngươi ngươi... còn cười..."

Kỷ Mặc là người cơ trí bậc nào chứ, đặt một cước lên bụng nhỏ Sở Dương, đưa hắn đằng không bay lên, thở dốc nói: "Ngươi bị người ta tiểu vào, lại còn không cho ta cười?"

Nói xong liền nhào tới, phốc phốc phốc...

Sở Dương kêu thảm một tiếng: "Ngươi cười được lắm... Ôi, ngươi ngươi... ngươi đá vào trứng ta rồi...."

Lập tức, mọi người bốn phía liền phì cười. Có nhiều người hiểu chuyện, lập tức không nén được, đứng lên khỏi vị trí của mình, đi về phía này, trên người mỗi người đều lộ vẻ buồn cười không thể nhịn được.

Có người vừa đi vừa cười ha ha: "Mẹ nó, bị người ta tiểu vào quần cũng hợp tình hợp lý. Đây là lần đầu tiên lão tử gặp... Không phải nước tiểu làm người thối đầu rồi chứ...."

Sở Dương cả giận nói: "Cứ thử tiểu lên quần ngươi mà xem? Con mẹ nó, đùi ướt sũng, cảm giác khó chịu cỡ nào...Ai zô... Ngươi... ngươi ngươi.... Hitz... Mẹ nó, ngươi đánh vào đũng quần ta rồi...."

"Ha ha...." Một trận cười lại lập tức rộ lên. Bảy tám người bước nhanh đi tới, người nào người nấy đều cười toe toét, hưng phấn vô cùng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đi tới nơi, chỉ thấy hai tên hắc y nhân đang ẩu đả với nhau. Một ôm đũng quần, người cuộn tròn lại như con tôm, người còn lại vung quyền điên cuồng đánh tới tấp.

Một tên vương tọa cửu phẩm nhịn cười, uy nghiêm nói: "Còn không ngừng lại, thế này còn ra bộ dáng gì nữa!"

Vừa ra lệnh một tiếng, hai người kia lập tức phi thường nghe lời,nhảy dựng lên.

Không chỉ có nhảy dựng lên, mà còn nhảy thật cao, phân làm hai phương hướng.

Đồng thời, hai đạo kiếm quang chói mắt cũng lóe lên, khiến toàn bộ khu rừng âm y này trở nên sáng ngời.

Kỷ Mặc nhân kiếm hợp nhất, cả người hóa thành sát thần xông ra từ địa ngục, cả người mang theo kiếm khí vô kiên bất khả tồi, lấy thế bài sơn đảo hải, mạnh mẽ tấn công ba tên vương tọa bên phía mình!

Giống như một ngọn sơn nhạc mạnh mẽ áp tới.

Sở Dương Cửu Kiếp kiếm vừa xuất, giết cả thiên hạ có ngại gì!

Một chiêu này ngang nhiên xuất thủ! Vừa xuất thủ liền hóa thành cuồng long phiên giang đảo hải. Kiếm vừa phóng ra, đã bắn ra một chùm kiếm quang mãnh liệt, lập tức lăng không mà lên, tựa như thiên hà treo ngược, lưu tinh ngang trời!

Một tên vương tọa đứng mũi chịu sào, trên mặt vẫn còn đang nở rộ một nụ cười, phập một tiếng đã bị xuyên tim, sau đó thân thể tứ phân ngũ liệt, một cái đầu mang theo nụ cười sáng lạn xoay tròn, bắn tung lên giữa không trung.

Vị vương tọa thứ hai lập tức bị kiếm quang bao phủ, hoàn toàn không có bất cứ phòng bị nào! Nụ cười vẫn còn đông cứng trên mặt, còn chưa kịp chuyển thành hoảng sợ, cũng đã biến thành vô số mảnh nhỏ, bắn tung tóe ra ngoài.

Vị vương tọa thứ ba cũng chỉ kịp hét thảm một tiếng, trên người đã có thêm một cái lỗ máu.

Kế tiếp là tên thú tư! Có ba tên trước giảm xóc, vị vương tọa này rốt cuộc cũng kịp phản ứng, choang một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, căn bản không kịp hình thành tư thế, đã liều mạng đưa kiếm ra đỡ!

Cửu Kiếp kiếm mênh mông cuồn cuộn xông vọt tới. Xoẹt một tiếng, kiếm gãy, hét thảm một tiếng, cánh tay bị chấn thành bột phấn, lập tức, Sở Dương cả người mang kiếm đâm vào lồng ngực hắn. Một đạo kiếm quang, xen lẫn vô số huyết nhục nở rộ. Toàn bộ không trung trong nháy mắt đã bị một đám mưa máu nhuộm đỏ.

Sở Dương không hề ngừng lại, vẫn là dư thế một chiêu "Giết Cả Thiên Hạ Có Ngại Gì" chưa hết, mạnh mẽ xông tới, tấn công một tên vương tọa còn sót lại. Người đó liên thanh rít lên, cánh tay vung cao, một đám hắc vụ mạnh mẽ bay ra, tiếp đó, lại có một đám bạch vụ tràn tới!

Trong thời gian mấy cái nháy mắt, độc vụ các màu đã tràn ngập cả không gian này.

Hắn điên cuồng tung ra độc thuật, thi triển độc công, phát ra tất cả ám khí có thể sử dụng, vừa lui về phía sau, vừa kinh hoàng kêu lớn, vừa rút kiếm.

Sở Dương híp mắt lại, không hề dừng lại, ngự kiếm xông vào trong khói độc. Kiếm khí xé không, bên trong độc vụ tràn ngập, Sở Dương từ trong xông ra, kiếm quang lóe sáng, đã đâm thẳng vào lồng ngực vị vương tọa kia.

Vị vương tọa này quát lớn một tiếng, ném trường kiếm trong tay đi, lập tức xoay người bỏ chạy.

Đối diện với một kiếm của Sở Dương, nhìn thảm trạng của đồng bọn, hắn thậm chí ngay cả dũng khí chống đỡ cũng không có, lập tức đào tẩu.

Mũi kiếm Sở Dương trầm xuống, lập tức từ "Giết cả thiên hạ có ngại gì' biến thành "Chôn sâu không đổi lăng duệ chí"!

Kiếm quang chợp tắt, lập tức xông lên trời cao, giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm được chôn sau vạn năm, đột nhiên được khai quật, lộ ra sự sắc bén vô song của nó!

Phốc!

Kiếm quang mới chỉ lóe sáng đến giữa không trung, kiếm khí đã đâm vào hậu tâm vị vương tọa đang đào tẩu kia! Vị vương tọa kia cả người run lên, trên mặt lộ ra thần sắc tuyệt vọng, giãy giụa kêu gào: "Cứu mạng...."

Nhưng hai chữ này vừa mới ra khỏi miệng, kiếm quang như kinh hồng đã xuyên vào từ sau lưng hắn, lập tức, Sở Dương cả người mang kiếm từ trong thân thể hắn xông ra ngoài, dừng lại cách đó năm trượng, trường kiếm chỉ xéo xuống mặt đất, trên thân kiếm huyết châu chầm chập chảy xuống, rơi tí tách xuống mặt đất!

Oanh một tiếng, thân thể vị vương tọa kia lúc này mới tứ phân ngũ liệt. Trên mặt vẫn còn đọng lại vẻ hoảng sợ tuyệt vọng. Một cái đầu lâu, lăn lông lốc trên mặt đất.

Bên kia, Kỷ Mặc thu kiếm mà đứng, trước người một đống thi thể huyết nhục mơ hồ! Hai vị vương tọa, một vị võ tôn, hoàn toàn không có phòng bị, bị hắn cùng lúc cuốn vào trong kiếm quang nhân kiếm hợp nhất!

Yên tĩnh!

Trong rừng cây, một bầu không khí tĩnh lặng ghê người.

Huyết vụ mờ mịt khắp nơi, độc vụ còn chưa kịp tiêu tán, không ngừng phiêu đãng. Giống như đang chứng minh với mọi người, thảm sự vừa mới xảy ra, khiến người ta có có thể tiếp nhận tới mức nào!

Ai có thể ngờ tới, chỉ vì hai người đi tiểu, lại dẫn tới sát thần tâm ngoan thủ lạt như vậy?

Chỉ trong mấy cái chớp mắt, tám mạng người sờ sờ, nhứ như vậy, biến thành mây khói.

"Hỗn đản!" Một thanh ảnh cao lớn nổi giận, hét lớn một tiếng. Chính là một vị cao thủ hoàng cấp nhị phẩm, phẫn nộ gần như không thể tự chủ, từ trong chỗ ẩn thân nhảy ra, khuôn mặt biến dạng: "Ngươi... các ngươi là ai?"

"
Người lấy mạng ngươi!" Một thanh âm lạnh lùng vang lên. Lập tức, một đoạn mũi kiếm liền phập một tiếng, từ trong lồng ngực hắn xông ra, sau đó mạnh mẽ rút trở lại, một chưởng vỗ vào sau lưng hắn, thế đại lực trầm!

Trên mặt vị hoàng tọa này lộ ra thần sắc không thể tin nổi. Thân hình nhận một chưởng, bay vụt đi, vẫn không tin mình đã bị trọng thương chí mạng, hét lớn một tiếng, rút mạnh kiếm giữa không trung, mạnh mẽ vận lên nguyên khí toàn thân.

Phụt một tiếng, cả trước ngực lẫn sau lưng hắn đều phun ra hai đạo huyết tiễn đỏ tươi. Một thân khí lực, giống như bị rút sạch trong tích tắc, tựa như một cái bao tải, hung hăng từ trên không trung té xuống.

Bịch một tiếng rơi trên mặt đất, vẫn còn liều mạng ngẩng đầu ngoái cổ nhìn về phía sau mình: "Là... ai?"

"
Là ta!"

Theo một thanh âm bình tĩnh tới tàn khốc, một hắc y thiếu niên, lẳng lặng đi ra. Hắn vừa xuất hiện, lập tức, một cỗ khí tức lạnh liệt tràn ra, tựa như không phải một người, mà là một thanh kiếm!

Một thanh lợi kiếm hình người!

Chính là Cố Độc Hành!

Hắn thừa dịp Kỷ Mặc và Sở Dương hai người gây ra rối loạn, hấp dẫn tất cả sự chú ý, lặng lẽ không một tiếng động tiến vào bên trong, lúc này tung ra một kích chí mạng, qủa nhiên thành công!

Vốn mục tiêu của Cố Độc Hành chính là hai vị hoàng tọa tam phẩm, nhưng hai người này cực kỳ cảnh giác, hơn nữa bảo trì bình thản. Cố Độc Hành lo ngại một kích không trúng, ngược lại còn làm hỏng đại sự, vừa lúc người này không biết sống chết nhảy ra, Cố Độc Hành nào có thể buông tha?

Nói thế nào đi nữa cũng là một vị hoàng tọa nhị phẩm! Giết chết rồi, đối với chiến lực đối phương, cũng có ảnh hưởng cực lớn!

Huynh đệ ba người đứng thành hình chữ 品 giữa trường, dưới chân là một đám mảnh vụn thi thể.

Xoẹt xoẹt xoẹt, tất cả những người mai phục đều cùng xông về phía này, bao vây ba người vào giữa! Lẳng lặng vây quanh, trong mắt mỗi người đều có một lửa giận không thể áp chế!

Ba người này, vừa xuất hiện đã giết chết chín chiến hữu của mình! Còn có hai người bị ám sát vô thanh vô tức. Về phần hai người đi tiểu lúc trước... tất cả đều không cho rằng bọn họ còn sống. Bởi vì đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra!

Tính toán như vậy, tổng cộng có năm mươi người, đã chết mất mười ba!

Chết dưới ám sát và đánh lén đê tiện!

"Các ngươi là ai?" Vị hoàng tọa tam phẩn lặng lẽ xuất hiện, ánh mắt mang theo oán hận mãnh liệt nhìn Sở Dương.

Kỷ Mặc cười hắc hắc, mỉa mai nói: "
Vấn đề này hỏi quả nhiên cực kỳ thú vị. Các ngươi mai phục ở đây nhiều người như vậy, chẳng lẽ không phải phục giết chúng ta hay sao? Bây giờ chúng ta giết tới, ngươi lại hỏi chúng ta là ai? Lão nhân, đầu ngươi bị ấm à?"

Hoàng tọa tam phẩm kia cho dù đang giận dữ ngút trời, cũng không nhịn được mà ngẩn ra: "
Phục kích các ngươi?" Đột nhiên lại nổi giân: "Các ngươi tính là thứ gì? Cũng đáng để lão phu tới phục kích các ngươi?"

Kỷ Mặc ngơ ngẩn, cười ha hả: "
Chẳng lẽ... Các ngươi không phải người của Âu gia?"

Chúng ta đương nhiên là người của Âu gia!"
Tam phẩn hoàng tọa phẫn nộ, nói: "Các ngươi là ai? Gia tộc nào? Hỗn đản!"

"
Nếu là người của Âu gia... thì tại sao lại không phục kích chúng ta?" Kỷ Mặc gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Cái này không đúng... Vậy các ngươi muốn phục kích ai?"

Tam phẩm hoàng tọa gần như muốn tức chết, không chút nghĩ ngợi cả giận nói: "Bổn tọa chờ ở chỗ này là để bắt Ngạo Tà Vân, ngươi tính là thứ gì?"

Kỷ Mặc lập tức chấn động,nhịn không được lộ ra vẻ áy náy, liên tục xua tay, nói: "Ai nha nha, chuyện này thật sự là... nước ngập tới miếu long vương, hiểu lầm hiểu lầm, đây là một chuyện hiểu lầm...."