“Có cái gì không đúng sao?” Ngụy Vô Nhan không biết nói gì: “Ngươi chẳng lẽ không biết, chuyện ngươi vừa làm hết sức nghịch thiên sao?”
“Lời ấy có ý gì?” Sở Dương nhíu mày, hắn vẫn làm như vậy, cũng không cảm giác mình có cái gì nghịch thiên.
Ngụy Vô Nhan thở dài: “Ta không phải kinh ngạc kiếm chiêu của ngươi, cũng không phải kinh ngạc ngươi có thể chiến thắng bọn họ, lại càng không kinh ngạc phương thức chiến đấu, mà là đang nói tâm cường đại của ngươi!”
“Tâm cường đại?” Sở Dương lặp lại một câu.
“Bởi vì ngươi vừa rồi cũng không phải toàn tâm toàn ý! Cũng không phải nhất tâm nhị dụng!” Ngụy Vô Nhan nói: “Ngươi là một bên toàn tâm toàn ý chiến đấu, một bên toàn tâm toàn ý tìm hiểu kiếm pháp. Nhưng đồng thời, ngươi còn toàn tâm toàn ý học tập chiêu pháp của đối phương!”
Ngụy Vô Nhan đôi mắt gần như lồi ra: “Ngươi hiểu ý ta nói không?”
Sở Dương có chút nghi hỏi: “Cái này không phải nhất tâm tam dụng sao? Cái này có cái gì đâu? Ta vừa rồi chính là làm như vậy.”
Ngụy Vô Nhan phát điên nói: “Nhất tâm tam dụng chỗ nào? Đây không phải nhất tâm tam dụng! Đây là tam tâm tam dụng!”
Sở Dương giật mình: “Ta nào có nhiều trái tim như vậy.”
Ngụy Vô Nhan lọt vào vòng luẩn quẩn: “Ngươi vừa rồi có phải cảm giác rất bàng quan hay không? Trừ lúc nãy ra, bây giờ một chút cũng không cảm giác được? Ba việc này đồng thời tiến hành mà không quấy rầy lẫn nhau? Hơn nữa, vừa rồi ngươi cảm giác mình cùng đột phá?”
Sở Dương nhíu mày, nhớ lại ý cảnh vừa rồi, lại phát hiện như thế nào cũng không nhớ được, trầm tư nói: “Không sai, đúng là có chuyện như vậy.”
“Cái này không phải nhất tâm tam dụng, đây là Đạo cảnh.” Ngụy Vô Nhan thở dài một hơi, trong mắt có chút mất mát cùng hâm mộ: “Đạo cảnh, chính là tinh thần cảnh giới chí cao trong quá trình tu hành võ đạo, một khi tiến vào cảnh giới bực này,, thì vô luận cái võ học nan đề gì, đều có thể giải quyết dễ dàng! Mà loại cảnh giới này, cũng là ngộ mà không thể cầu, bình thường đều là ở trong chiến đấu kịch liệt, tâm thần căn bản không thể không chuyên tâm, mới có khả năng xuất hiện một hai lần, hư vô mờ mịt không thể nắm bắt, cũng không thể nắm chắc...”
“Đạo cảnh...” Sở Dương trầm tư, nói: “Thì ra đây là đạo cảnh!”
Ngụy Vô Nhan có chút tiếc hận nói: “Vừa rồi chiến đấu, ngươi thật sự là nên kéo dài thời gian một chút. Ở trong loại cảnh giới này càng lâu, thì thu hoạch có thể càng lớn... Bình thường loại tình huống này, đều là sau khi đạt tới thánh cấp, mới có khả năng xuất hiện một lần trong trăm ngàn lần chiến đấu! Có chí tôn cao thủ thậm chí cả đời cũng không nhất định gặp được... Ngươi hiện tại chỉ có Hoàng cấp, lại có thể có thể tiến vào Đạo cảnh, lại dễ dàng kết thúc chiến đấu, buông tha Đạo cảnh, rất đáng tiếc.”
Sở Dương ảo não nói: “Ta lúc trước cũng không biết.”
Ngụy Vô Nhan an ủi nói: “Đã rất không tệ rồi! Lần này đạo cảnh xuất hiện, kiếm pháp cổ quái này của ngươi hoàn toàn đại thành, ngươi còn thuận tiện học được hai loại tuyệt học... Có thu hoạch bực này, xem như đã thắng lợi trở về!”
Sở Nhạc Nhi rốt cuộc chạy lên: “Đại ca... ngươi vừa rồi thật là uy phong.”
Tiểu nha đầu sắc mặt còn có chút trắng bệch, rõ ràng còn chưa hết sợ hãi, đã chạy tới kéo ống tay áo Sở Dương.
Sở Dương mặt nhăn mày nhíu, vỗ vỗ bả vai nàng, cái gì cũng không nói.
Hiện tại vô luận là an ủi hay là khuyên bảo, đối với Sở Nhạc Nhi đều không có tác dụng gì ưu việt, muốn tu luyện tâm tính, nàng phải tự mình vượt qua.
Sở Nhạc Nhi trong mắt có chút u oán, tiểu cô nương đương nhiên là ngóng trông ca ca an ủi...
Ngụy Vô Nhan nhìn nàng mà không đành lòng, muốn an ủi vài câu, lại bị Sở Dương dùng mắt bảo ngừng.
“Chúng ta tiếp tục đi lên phía trước thôi.” Sở Dương nói.
“Những thi thể đó chúng ta không chôn đi sao?” Sở Nhạc Nhi có chút không đành lòng nói.
“Sẽ có người chôn bọn họ.” Sở Dương thản nhiên nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời càng ngày càng nhiều hắc sắc quái điểu. Trên không trung, theo khí tức huyết tinh phát ra, hắc sắc quái điểu hung ác đã tụ tập đông nghìn nghịt.
Ba người đi không xa, chợt nghe thanh âm ‘sát sát sát’ vang lên phía sau.
Nhìn lại, Sở Nhạc Nhi liền ói ra tại chỗ, nàng cuối cùng cũng rõ ràng Sở Dương nói câu kia ‘sẽ có người chôn bọn họ’ là ý gì.
Thì ra bị chim ăn vào trong bụng, cũng gọi là chôn...
Chỉ thấy hắc sắc quái điểu trên trời như ong vỡ tổ lao xuống, hung tàn nhào vào mấy cổ thi thể trên mặt đất, thanh âm sát sát sát nhỏ mà khủng bố vang lên, thanh âm nhỏ bé, lại làm cho da đầu người ta muốn phát nổ.
Năm thi thể, cả xương cốt lẫn máu huyết đều giảm bớt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Đến cuối cùng trên mặt đất chỉ còn lại một mảnh đất màu đen thẫm.
Ngay cả một mảnh vụn của xương cốt, tóc tai quần áo cũng không thấy. Khủng bố nhất là, đầu lâu cứng rắn nhất, đã bị đàn quái điểu này mài thành từng khối từng khối, sau đó nuốt vào bụng...
Sở Dương cùng Ngụy Vô Nhan mặt không có biểu tình, tựa như đã sớm nghĩ tới, lại tựa như là đã nhìn quen rồi.
Sở Nhạc Nhi ói xong, hữu khí vô lực đi theo hai người. Đi ra mấy chục bước, nhìn lại cái đống mình vừa phun ra cũng đã không còn…
Ba người dần dần đi sâu vào Hắc Huyết Tùng Lâm, càng đi càng u ám.
Bốn phía im ắng, ngay cả tiếng chim kêu cũng không có.
Sở Dương đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nhướng mày, nói: “Ngụy huynh, mấy con chim đó miệng rất cứng rắn.”
Ngụy Vô Nhan nói: “Ồ?”
Sở Dương thắc mắc nói: “Nhưng sau khi bọn chúng mổ xong, thì mặt đất cũng không bị ảnh hưởng gì.”
Ngụy Vô Nhan ha ha cười: “Thì ra ngươi nói là cái này.”
Hắn đột nhiên dùng sức, một cước đạp xuống, oanh một tiếng, tựa như toàn bộ Hắc Huyết Tùng Lâm cũng run rẩy, nhưng mặt đất dưới chân, lại chỉ hơi lún nhẹ vào một chút: “Thấy không? Vì Hắc Huyết Tùng Lâm này là gấp điểm lúc trước, cho nên cấu tạo và tính chất của đất đai nơi này, là cứng rắn nhất, so với cương thiết bình thường, còn muốn cứng hơn mấy lần!”
“Cho nên Hắc Huyết Tùng Lâm này cây cối, sinh trưởng rất chậm, mà trình độ cứng rắn, cũng có thể so với cương tinh, thậm chí còn cứng hơn!”
Ngụy Vô Nhan một chưởng đánh vào một thân cây nhỏ bên cạnh, chỉ vào vân gỗ ở giữa nói: “Ngươi xem.”
Sở Dương ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy ở giữa cây có rất nhiu vân gỗ, không biết có tới bao nhiêu vòng.
“Cái cây to bằng miếng chén như vậy ở ngoài cùng lắm 10 năm là hết mức. Nhưng ở trong này ít nhất phải sinh trưởng năm trăm năm mới đạt tới!” Ngụy Vô Nhan nói.
Sở Dương thản nhiên ừ một tiếng, thầm nghĩ: “Nói như vậy, Hắc Huyết Độc Tâm ằng, chẳng phải là đã mọc được vạn năm? Nếu thật sự là như thế, thì chẳng phải là quá tuyệt...”
Ba người tiếp tục đi tới.
Sở Nhạc Nhi thân thể suy yếu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi sau cùng, nhưng Sở Dương lại không đỡ nàng, cũng không cho Ngụy Vô Nhan đỡ nàng.
Sở Nhạc Nhi quật cường, đi từng bước một. Tiểu la lị cảm thấy xương hông đau nhức, lòng bàn chân cũng nóng rát, nàng nhịn không được khóc thút thít.
Ngụy Vô Nhan thở dài: “Ta cõng ngươi được không?”
“Không được.” Sở Dương thản nhiên nói: “Đi vài bước mà không không nổi, thì còn nói cái gì hướng tới đại đạo.”
Sở Dương vẻ mặt lạnh lùng.
Sở Nhạc Nhi dỗi đem đầu ngoảnh sang một bên: “Ta có thể tự đi được!”
“Có thể đi thì tự mình đi!” Sở Dương tuyệt không thương tiếc nói.
Tiểu nha đầu trong lòng càng ủy khuất.
Trong lòng tức giận, lại có tác dụng như một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, bước chân đi nhanh hơn.
Trong mắt Sở Dương có một tia hài lòng.
Sở Nhạc Nhi vừa rồi đã muốn đến cực hạn. Nhưng giận dỗi một cái, lại vô hình trung đột phá cực hạn thể chất của mình. Nhưng với thể chất hiện tại của nàng thì cũng không thể để cho nàng tiếp túc đột phá. Nếu không sẽ làm tổn thương thân thể nghiêm trọng…
Cho nên kế tiếp nếu nàng không duy trì nổi, thì phải giúp nàng một tay.
Một đường đi thẳng, không hề có ngăn cản. Tựa như một hồi ngăn chặn lúc nãy cũng chưa từng phát sinh qua vậy.
Chậm rãi đi hơn mười dặm đường, phía trước mới có dị động.
Ở trong bụi cỏ bóng người lấp ló, lại có người đến, nhưng những người này lại thủy chung không lộ mặt.
Một đường đi tới, những người trong bóng tối lại như bảo tiêu đi theo bên cạnh ba người, không hiện thân, cũng không rút đi, làm cho ba người đu có chút phiền lòng.
Lại một đoạn thời gian, Sở Dương rốt cuộc nhịn không được, thét dài một tiếng, cả người phát ra kiếm khí, đã dung kiếm thuật tu vi nhị phẩm kim đế, phi thân ngự kiếm tiến nhập bụi cỏ bên trái!
Các ngươi không phải là muốn thử tu vi của ta rồi mới quyết định sao? Ta đây liền cho các ngươi một đáp án.
Sở Dương kiếm quang như rồng, sát khí xung thiên, nhất thời trong bụi cỏ một mảng kêu thảm vang lên, huyết quang phốc phốc phốc bay ra.
Kim quang chợt lóe, Sở Dương giống như sát thần từ trong đi ra, kiếm quang lượn lờ, tựa như là sát thần vĩnh viễn không mệt mỏi, cả người mang theo máu tươi sát khí, lại tiến nhập bụi cỏ bên phải!
Lại là những tiếng kêu thảm thiết.
Trường kiếm Sở Dương truy kích, đem phía trước dọn dẹp một lần, mùi máu dọc theo đường đi phóng lên cao.
Tiếng đập cánh vang lên, đám quái điểu lại mò tới.
Ba người một đường đi tới, Sở Dương một thân toàn sát khí trước dẫn đường. Ngụy Vô Nhan trong lòng hàm chứa mỉm cười, lẳng lặng đi theo.
Sở Dương này tâm cơ, quả nhiên là không phải chuyện đùa.
Hắn đầu tiên là để cho bọn họ đi theo, đến lúc sau mới giả bộ không chịu nổi mà ra tay. Bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng cho rằng hắn giận dữ không kiềm chế được, sử dụng thực lực chân chính. Nhưng ai có thể nhận ra đó chỉ là một cái bẫy?
Hay nói cách khác, đây là một miếng mồi.
Lộ ra tu vi nhị phẩm kim đế, như vậy đến đối phó Sở Dương, tuyệt không phải là siêu cấp cao thủ. Nhiều nhất là Quân cấp, Sở Dương lại có thể thong dong lịch lãm kiếm thuật một lần nữa...
Ngay cả Ngụy Vô Nhan, nếu không phải biết trước, thì cũng căn bản không nhận ra Sở Dương đang thuần túy ra vẻ.
Quả nhiên.
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh, rồi một thanh âm âm xót xa nói: “Ta đang thắc mắc loại người nào to gan lớn mật như thế, lại có thể dám giết người của bản đà, thì ra là một vị thiếu niên kiếm thuật thiên tài, một thế hệ kiếm trung chi đế!”
Thật lâu sau, thanh âm nọ mới chậm rãi nói: “Bản đà chủ là cái gì đà, ngươi không cần biết. Tiểu tử, ngươi chỉ cần biết bản đà chủ muốn giết kim đế như ngươi thì chỉ cần nhấc tay là được.”
Lời còn chưa dứt, một đạo bóng đen đột nhiên từ trên rơi xuống, mang theo kình phong cuồng bạo, hướng về chỗ Sở Dương bay tới, nhanh như điện!
Trong Hắc Huyết Tùng Lâm này, công kích như thế cực kỳ quỷ mị!