Va đầu vào người anh, suýt chút nữa đâm vào bàn, sau đó bị anh đỡ.
Tình huống này làm Bộ Thanh Mai nhớ lại trường hợp lần đầu đến Vân Kỳ phỏng vấn. Lần đó ở toilet, suýt chút nữa cô trượt chân va vào bồn rửa tay, anh cũng dùng cánh tay rắn chắc ấy đỡ cô.
Duyên phận sao?
Bộ Thanh Mai biết cô không xứng với anh, nhưng lại không nhịn được nghĩ đến anh.
Người đàn ông đã thay đổi vận mệnh của cô.
Từ lòng cảm ơn, sau đó dần dần trong đầu bị thân hình của anh lấp đầy, không vứt đi được. Bộ Thanh Mai đã bị mất ngủ trong một thời gian rất dài, sau đó cô biết cô thích anh.
Nhưng cô cũng biết mình không xứng với anh, anh có vị hôn thê, bên cạnh cũng không thiếu hồng nhan tri kỷ, cô không xứng xách giày cho bọn họ.
Nhưng… Thích là thích, không ngăn cản được việc cô yêu thầm anh, thích anh, nhờ anh.
Bộ Thanh Mai biết nếu không có người đàn ông này, có lẽ cả đời này cô chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, vất vả mưu sinh trong đô thị lớn.
Không có anh, cô sẽ không trở thành một bí thư của tập đoàn Vân Kỳ nổi tiếng Hoa Hạ, thống lĩnh toàn bộ phòng bí thư của tập đoàn Vân Kỳ, trực tiếp nghe lệnh của tổng giám đốc Lưu và anh.
Địa vị cao trong tập đoàn Vân Kỳ, mỗi một người phụ trách một chuyên ngành đều phải cung kính kêu cô một tiếng bí thư Bộ.
Nửa tháng trước tập đoàn hoàn thành bố cục, tổng giám đốc Lưu tìm riêng cô, cho cô đảm nhiệm phụ trách khu vực Ma Đô. Đây sẽ là địa vị cao nhất của cô khi làm ở Vân Kỳ, nhưng cô từ chối, vẫn thích công tác bí thư này hơn.
Bởi vì ngay từ đầu cô là bí thư của anh, đến bây giờ vẫn vậy.
Vì vậy tổng giám đốc Lưu đã cho cô vị trí thống lĩnh toàn bộ phòng bí thư của tập đoàn Vân Kỳ, trực tiếp phụ trách anh ta và các giám đốc khác.
Không nghĩ đến hôm nay cô lại va đầu vào lồ ng ngực của người đàn ông khiến cô không ngủ yên, nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh, nhìn nụ cười như ánh mặt trời của anh làm tim cô đập loạn.
“Đây là mơ ư? Nếu là mơ vậy đừng tỉnh lại.” Bộ Thanh Mai nhìn người đàn ông ôm mình, nói.
Dương Bách Xuyên ôm Bộ Thanh Mai trong ngực, hai tay cảm nhận được cảm giác thoải mái truyền đến từ trên người cô, nhìn dáng người lả lướt của cô, trong lòng không nhịn được nói: “Đã trưởng thành một người phụ nữ rồi, càng đổi càng đẹp.”
Phía đối diện hai người có một người khác bước đến, Dương Bách Xuyên vội vàng nâng cô dậy, cười nói: “Nhóc Bộ, không quen biết tôi nữa hả?”
Lúc này Bộ Thanh Mai như vừa tỉnh dậy từ trong mơ, sắc mặt đỏ bừng, vội nói: “Chủ tịch.”
“Hử? Cô gọi tôi là gì?” Họ Dương nào đó ra vẻ tức giận.
“A, anh Xuyên.” Bộ Thanh Mai đỏ mặt nói, lúc trước Dương Bách Xuyên bảo cô gọi như vậy, có vẻ rất thân thiết, cô cũng rất vui. Dương Bách Xuyên cho cô kêu anh là anh Xuyên, chứng tỏ trong lòng anh còn nhớ đến cô.
“Lúc này mới đúng, công tác còn ổn chứ? Đã lâu không gặp cô.” Dương Bách Xuyên cười ha ha nói.
“Rất tốt. Cảm ơn anh Xuyên quan tâm.” Bộ Thanh Mai dịu dàng nói.
“Vậy là tốt rồi, đúng rồi, Thiết… Tổng giám đốc Lưu có ở công ty không?” Dương Bách Xuyên thuận miệng hỏi.
“Tổng giám đốc Lưu đưa chị Lục và chị Độc Cô đi ra sân bay rồi.” Bộ Thanh Mai nói.
Dương Bách Xuyên sửng sốt nói: “Ai? Cô nói là Độc Cô Vô Tình?”
“Đúng vậy, sắp cuối năm, chị Độc Cô nói phải về quê tế tổ, vì vậy tổng giám đốc Lưu và chị Lục đã đưa chị ấy đi.” Sau khi nói xong còn bổ sung thêm: “Nếu không anh Xuyên đi đến văn phòng uống trà, có lẽ tổng giám đốc Lưu cũng sắp trở về.”