Sau đó hắn ta lại dậm chân, trên mặt đất phát ra từng tiếng chấn động ầm ầm, sóng khí bằng chân nguyên từ từ lan ra từ dưới chân hắn ta. Từng cây gai đâm ngực đứt gãy thành từng khúc dưới một cước này, hóa thành bùn đất.
Khóe miệng Đinh Thiền lập tức nhếch lên, trong lòng thầm nói, tên Dương Bách Xuyên này có thần thông bí thuật nhưng lại không thể phát huy được uy lực chân chính. Chỉ có hắn ta, người có huyết mạch Tiên Thiên, nắm giữ thần thông thuật cỡ này mới có thể thi triển ra uy lực lớn nhất.
Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy chú thuật của mình bị Đinh Thiền dễ dàng hóa giải, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi, không nghĩ tới Đinh Thiền lại mạnh như vậy.
Trong lúc Dương Bách Xuyên ngây người, chỉ thấy Đinh Thiền cười khẩy một tiếng bước lên, hung hăng tung một quyền về phía anh.
Tốc độ vừa nhanh vừa chính xác ngoan độc, không kịp trốn tránh. Trong lúc vội vàng, Dương Bách Xuyên vận chuyển chân khí, cứng rắng tung quyền nghênh đón.
“Ầm!”
“Răng rắc ~”
Một kích va chạm, Dương Bách Xuyên lùi lại bốn năm bước mới dừng lại, sắc mặt trắng bệch, xương cổ tay anh bị lực lượng cường đại của Đinh Thiền chấn gãy.
“Kẻ thù hùng mạnh!”
Đây là đáp án trong lòng Dương Bách Xuyên.
Chân nguyên của Đinh Thiền cường đại hơn anh, hơn nữa còn cho Dương Bách Xuyên một loại cảm giác rất kỳ quái, dường như trong công kích của Đinh Thiền còn tồn tại một loại lực lượng khác nữa.
Là lực lượng gì thì Dương Bách Xuyên nhìn không ra, nhưng anh chắc chắn không phải là lực lượng chân nguyên.
Chính là hai cỗ lực lượng này dung hợp vào nhau khiến anh chịu thiệt thòi.
Cổ tay gãy xương chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là Dương Bách Xuyên cảm giác bản thân có chút không ứng phó được một loại lực lượng khác của Đinh Thiền, thứ không biết mới là đáng sợ nhất.
Hai lần va chạm, Dương Bách Xuyên phát hiện cả hai lần mình đều không chiếm được tiện nghi, còn chịu thiệt ở thế hạ phong.
Điều này không ổn.
Chân khí so đấu không bì được người ta, công kích pháp thuật bị người ta hóa giải, thủ đoạn anh thường dùng đều trở nên vô dụng.
Liếc mắt nhìn Lưu Tích Kỳ còn đang nằm trên mặt đất, trong lòng Dương Bách Xuyên âm thầm quyết định dùng Long Lân, nghĩ cách cứu Lưu Tích Kỳ trước đã rồi nói sau.
Lúc này, chỉ nghe Đinh Thiền khinh miệt nói: “Dương Bách Xuyên mày không tệ, Tiên Thiên tầng một có thể phát huy ra sức chiến đấu ngang bằng với Tiên Thiên tầng năm đủ vốn liếng để kiêu ngạo, trách không được có thể chém giết bác tao Đinh Dương, ông ta xem như chết không oan uổng.
Chẳng qua ở trước mặt Đinh Thiền tao, mày còn phải tu luyện thêm vài năm, hôm nay tìm tới mày, việc thứ nhất là báo thù cho Đinh Dương, thứ hai chính là đòi nợ.
Tao nghe nói ở đại hội cổ võ, bác tao đã đưa tinh thạch Tiên Thiên cho mày làm tiền đặt cọc để mày luyện chế đan Bồi Nguyên, tuy rằng hiện tại ông ta đã chết nhưng Thần Tông vẫn còn đó, hơn nữa trên đời này còn không kẻ nào dám cướp đồ của Thần Tông, mày biết điều thì nhổ ra cho tao.
Tao sẽ không tính toán món nợ này với mày, chỉ cần đưa tao mười viên đan Bồi Nguyên, khoản này xem như trôi vào quên lãng.
Thứ hai, mày gi ết chết bác tao, Đinh Dương, theo lý giết người phải đền mạng thì đúng ra hôm nay tao phải lấy mạng mày, chẳng qua hiện tại tao thay đổi ý định, mày chỉ cần giao đan phương đan Bồi Nguyên và bí pháp thần thông vừa sử dụng trên người cho tao, tao sẽ tha cho mày một mạng. Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, tao sẽ phế bỏ tu vi của mày.
Cuối cùng, tao giết mày, tự cướp lấy thứ tao muốn. Thế nào? Ba lựa chọn này, mày chọn cái nào?”
Đinh Thiền không nóng không lạnh, đối mặt Dương Bách Xuyên khí thế mười phần, giọng điệu như nắm chặt mọi thứ trong tay, dáng vẻ vô cùng khinh thường anh.
Tuy trong lòng Dương Bách Xuyên sợ hãi thực lực của Đinh Thiền nhưng cũng chưa đến mức xoay người chạy trốn, hơn nữa chẳng lẽ anh không có lá bài tẩy à?
Nghe Đinh Thiền nói xong, Dương Bách Xuyên bị chọc tức đến bật cười: “Ha ha ha ~”