Trong mắt hai người họ thì khối đá này xếp hạng chót nhất trong bốn lễ vật mang tới.
Mang theo nó tới đây cũng là ý kiến của Phong Thiên Nhai, bởi vì ông đã nghiên cứu qua, bên trong không hề có linh khí, nhưng có thể chứa đựng tinh thần lực, đối với ông thì chuyện này rất khó hiểu, nghĩ tới nhất định có chỗ nào kỳ lạ, vì vậy đã dứt khoát mang nó tới, ai ngờ đây lại là món đồ mà Dương Bách Xuyên thích nhất.
Lúc này, Dương Bách Xuyên xem xong thì đóng nắp rương lại, anh cười với Tô Tâm Hà rồi nói: “Tô tiên sinh có lòng rồi, tôi rất thích những quà tặng này, như vậy đi, tôi cũng không thể chiếm không đồ của ông được, ở đây có hai viên đan Tụ Khí, hai viên đan Bồi Nguyên, xem như là quà gặp mặt của tôi.
Dứt lời, Dương Bách Xuyên lấy từ bình Càn Khôn hai viên đan Tụ Khí và hai viên đan Bồi Nguyên đứa tới trước mặt Tô Tâm Hà.
“Không không không, tiên sinh không cần phải như vậy, tôi tới đây để nhận lỗi, mang theo chút quà cũng là điều đương nhiên, sao tôi có thể nhận đồ của anh được...chuyện này dù sao cũng không được.” Tô Tâm Hà vội vàng từ chối.
Nhưng lần này, Phong Thiên Nhai ở bên cạnh lại nóng nảy, Tô Tâm Hà là người bình thường không có hiểu biết về đan dược, nhưng ông thân là Tiên Thiên võ cổ giả, sớm đã nghe qua đan dược trong tay Dương Bách Xuyên chính là chân chính của tạo hóa.
Sau khi Dương Bách Xuyên lấy ra, Phong Thiên Nhai có thể cảm nhận được sức sống và sinh khí cường đại được tản ra từ viên đan, trong lòng ông biết đây tuyệt đối là đan dược chân chính, lúc này, Phong Thiên Nhai hận không thể nhận thay Tô Tâm Hà.
Dương Bách Xuyên lấy ra bốn viên đan dược một lúc, trong mắt Phong Thiên Nhai, một viên trong số đó cũng vượt xa lễ vật mà Tô Tâm Hà mang tới.
Phong Thiên Nhai nói thầm: “Hào phóng thật đấy, quả nhiên là người có tông môn, tôi cũng muốn.”
Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: “Cầm đi, những đan dược này cực kì tốt với cơ thể ông. Nếu ông không nhận thì tôi cũng không thể nhận quà của ông được. Nếu hôm nay đã đến đây thì mọi người đều là bạn bè, hơn nữa đợi lát nữa tôi có vài chuyện muốn bàn bạc với ngài Tô.”
“Anh Tô, nếu Dương tiên sinh đã thật lòng tặng đan dược thì anh cứ nhận đi.” Phong Thiên Nhai ở bên cạnh cười ha ha, nói.
Tô Tâm Hà cũng biết Dương Bách Xuyên thật lòng tặng đan dược, lúc này không từ chối nữa, nhận đan dược rồi cảm ơn.
Điều này khiến cho Phong Thiên Nhai thầm thở một hơi sâu, ông ta biết bốn viên đan dược này của Dương Bách Xuyên vô cùng hiệu nghiệm.
Tô Tâm Hà lập tức hỏi: “Không biết tiên sinh còn chuyện gì nữa không? Xin nói thẳng, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ dốc toàn lực.” Tô Tâm Hà nhớ lúc nãy Dương Bách Xuyên nói có chuyện bàn bạc với ông ta.
Dương Bách Xuyên cười ha ha, nhìn về phía Tô Cẩn đứng ở phía sau Tô Tâm Hà, vươn tay nói: “Tôi muốn Tô Cẩn, không biết ngài Tô có đồng ý không?”
Vừa dứt lời, Tô Tâm Hà đổi sắc mặt, mà Tô Cẩn cũng đỏ mặt, trong lòng mắng Dương Bách Xuyên không biết xấu hổ!
Trong lòng Tô Tâm Hà, Dương Bách Xuyên này quá thẳng thắn, Tô Tâm Hà ông chỉ có một đứa con gái này. Sao Dương Bách Xuyên lại nói thẳng như thế được?
Trước khi đến, Phong Thiên Nhai cũng đã nói nếu có thể móc nối quan hệ với Dương Bách Xuyên thông qua Tô Cẩn cũng khá ổn. Nghĩ như thế nhưng Dương Bách Xuyên trắng trợn nói thẳng, điều này khiến cho người làm ba như ông đồng ý thế nào đây?
Tô Tâm Hà có chút xấu hổ, dù sao con gái cũng ở bên cạnh.
Nhưng mà nghĩ lại lời Phong Thiên Nhai đã nói, nếu có thể ôm lấy đùi Dương Bách Xuyên, nhà họ Tô có thể trở thành bá chủ đảo Hồng Kông. Đối với một gia chủ mà nói, còn gì hấp dẫn hơn tự tay đưa gia tộc phát triển chứ?
Còn con gái cũng chỉ có thể hy sinh một chút, hơn nữa trong mắt Tô Tâm Hà, Dương Bách Xuyên cũng là nhân tài tiểu biể. Hơn nữa mấu chốt người ta là người tu chân, tiền đồ vô lượng, nếu con gái Tô Cẩn đi theo Dương Bách Xuyên, cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Trong lòng ông ta âm thầm nói: “Bé Cẩn à, vì nhà họ Tô, ba phải có lỗi với con.”
Sau đó Tô Tâm Hà nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Nếu ngày sau bé Cẩn nhà tôi có thể đi theo bên cạnh Dương tiên sinh cũng là may mắn của con bé, nhưng tôi chỉ có một đứa con gái rượu này, sau này hy vọng con bé có thể về thăm nhà mẹ đẻ…”
“Dừng lại, dừng lại!” Dương Bách Xuyên càng nghe càng thấy sai sai, vội vàng ngắt lời Tô Tâm Hà, nghĩ lại anh lập tức hiểu Tô Tâm Hà đã hiểu lầm.