Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1322



Ngay sau đó bình Càn Khôn khí lưu di động, Dương Bách Xuyên thầm cười khổ, biết bình Càn Khôn đã bắt đầu hấp thụ sức mạnh tinh hạch, anh ngược lại đã trở thành một vật dẫn.  

"A! Người phương Đông chết tiệt! A mau buông ra..."  

Cũng đúng vào lúc này, Dương Bách Xuyên nghe thấy một giọng nói hoảng loạn và vô cùng sợ hãi từ trong lòng bàn tay truyền ra, nói chính xác là từ tinh hạch trong tay truyền ra.  

Dương Bách Xuyên sững sờ, không ngờ rằng trong tinh hạch có ý thức.  

Hay nói cách khác là có tinh thần thể, thảo nào anh cảm nhận được dao động tinh thần mạnh mẽ.  

Có điều bất kể thế nào, có mạnh thì rơi vào tay bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên tin cho dù là thiên tiên cũng phải bị luyện hóa.  

Mà cùng lúc đó, dường như ma nữ Hồng Phất cảm thấy không đúng, sau khi cắn nuốt gần một nửa viên tinh hạch thì lập tức muốn chạy trốn.  

Bình Càn Khôn trên cánh tay của Dương Bách Xuyên đang luyện hóa tinh hạch, không tiện đuổi theo, trong lòng căng thẳng hét lên: "Trùng Tử!"  

Trùng Tử nhận được mệnh lệnh của Dương Bách Xuyên thì vèo một cái, đột nhiên bạo kích bay về phía ma nữ Hồng Phất.  

"A a a a a!"  

Chỉ thấy Trùng Tử như biến thành một vệt sao băng, thoáng cái đã chui vào trong cơ thể của ma nữ. Ma nữ Hồng Phất lập tức run rẩy, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.  

Ngay sau đó, trên người ma nữ nổ tung một trận sương máu.  

"Chiu!"  

Một tiếng bén nhọn từ trong sương máu vang lên, ngay sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy Trùng Tử chạy ra khỏi sương máu.  

Nghe có vẻ Trùng Tử cũng chịu thiệt, từ trong cơ thể ma nữ bay ra.  

Lúc này, ma nữ Hồng Phất hóa thành sương máu nhanh chóng rời khỏi phòng đá, kèm theo đó là tiếng chửi bới vô cùng suy yếu và vô cùng oán hận của ma nữ Hồng Phất: "Dương Bách Xuyên, bà đây nguyền rủa anh chết không yên lành, một ngày nào đó bà đây sẽ chém anh thành muôn mảnh..."  

Ngay sau đó giọng nói đi xa rồi biến mất.  

Ma nữ chạy mất!  

Hình như bị Trùng Tử đánh một cú, trả giá thê thảm đau đớn mà bỏ chạy.  

Đáng tiếc lúc này trên cánh tay Dương Bách Xuyên còn có bình Càn Khôn đang nóng lên từng cơn, muốn đuổi theo cũng không được.  

Mà Trùng Tử bay trở về đáp lên tay của Dương Bách Xuyên.  

Nhóc con lăn lộn trong tay Dương Bách Xuyên, dường như rất đắc ý, ngay sau đó Dương Bách Xuyên không ngờ rằng Trùng Tử cắn ngón tay anh một cái.  

"Hít!"  

Một cơn đau thấu tim, Dương Bách Xuyên vừa định mắng Trùng Tử, nhưng đảo mắt đã ngậm miệng, sau đó trong lòng mừng rỡ.  

Trùng Tử mang đến cho anh từng đợt năng lượng, theo cánh tay chui vào trong cơ thể.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên không kịp nghĩ nhiều, vội vàng vận chuyển công pháp luyện hóa năng lượng mà Trùng Tử mang về.