Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1506



Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong thì đi qua chặt sừng trên đầu trâu lửa một sừng, cất vào.  

Sau đó đối mặt với cơ thể khổng lồ của trâu lửa một sừng, anh hơi lúng túng. Con yêu thú này cả người đều là bảo vật không phải giả nhưng hình thể vô cùng khổng lồ, vứt đi thì lại không được.  

Nhưng cũng không thể khiêng nó đi đúng chứ?  

Mà cất vào không gian bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên vẫn chưa muốn để mấy người biết bí mật bình Càn Khôn của mình.  

Trong lúc Dương Bách Xuyên đang lúng túng, Chiêm Khánh Nhân mặt mày đắc ý đi tới: "Có phải đang phát sầu vì thi thể hay không?"  

"Đúng vậy, lớn như thế mang về là một vấn đề lớn." Dương Bách Xuyên thuận miệng nói.  

"Hì hì, xem tôi đây!"  

Trong lúc nói chuyện Chiêm Khánh Nhân lấy gương Côn Luân chiếu vào xác trâu lửa một sừng, nói khẽ: "Thu!"  

Dưới ánh mắt trợn trừng của Dương Bách Xuyên, cái xác khổng lồ của trâu lửa một sừng lập tức biến mất sau khi được ánh sáng vàng từ gương Côn Luân trong tay Chiêm Khánh Nhân chiếu rọi.  

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm miệng niệm Phật hiệu: "A Di Đà Phật, đã sớm nghe nói gương Côn Luân chính là pháp bảo trấn phái của Côn Luân, ngoại trừ uy lực khổng lồ còn có tác dụng chứa đựng bình Càn Khôn, lời đồn quả không sai."  

"Tiểu hòa thượng cậu xong chưa, nhà chúng ta có ai không có pháp bảo chứa đựng chứ? Chỉ sợ Thiên Cương châu trên người cậu cũng có công năng chứa đựng đúng không?" Chiêm Khánh Nhân liếc mắt nói.  

"Khụ khụ, tất nhiên rồi." Tiểu hòa thượng cũng nghiêm mặt đắc ý nói.  

Dương Bách Xuyên xem như đã hiểu, mấy tên yêu nghiệt này đều là loại phú nhị đại, nghe giọng điệu bọn họ nói chuyện hình như trên người ai cũng có pháp khí chứa đựng.  

Trong lòng anh âm thầm bảo: "Sớm biết vậy mình đã trực tiếp thu vào bình Càn Khôn rồi, bây giờ bị Chiêm yêu nghiệt thu đi, cũng không biết sau khi trở về có còn hay không!"  

Dương mỗ có chút lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.  

Có điều hai thứ đáng tiền nhất trên người trâu lửa một sừng đã bị anh nắm trong tay, anh cũng không cần.  

Sau khi mấy người tán gẫu vài câu thì tiếp tục lên đường.  

Tuy rằng lần đầu sáu người hợp tác đoàn đội thành công nhưng không ai biết ở tiếp theo ở khu vực thứ ba sẽ còn xuất hiện tồn tại mạnh mẽ gì. Mặc dù cả đám kiêu ngạo nhưng đều là người thông minh, luôn không có ý chủ quan.  

Ngược lại bởi vì sự xuất hiện của trâu lửa một sừng mà trong lòng còn kính sợ khu thứ ba hơn.  

Đi trong thế giới dệt từ hoa cỏ, giống như ảo mộng.  

Thỉnh thoảng sẽ nổi lên một trận gió lớn xen lẫn sương mù dày đặc, nhưng mấy người luôn căng thẳng đầu óc sợ sẽ xuất hiện yêu thú gì.  

Cũng may sau khi gió lớn nổi lên cũng không xuất hiện yêu thú nào, hiến thần kinh như ngồi cáp treo của sáu người chốc thì căng thẳng chốc thì thả lỏng.  

Dưới tình huống này, sáu người bọn họ đi chừng một tiếng cũng không đi được bao xa.  

Ngọn núi có động Hắc Liên trên bản đồ ở xa xa vẫn còn như cũ, vẫn giữa khoảng cách tám chín trăm mét với bọn họ.  

Cảnh tượng này khiến trong lòng mấy người nghi hoặc.  

Chiêm Khánh Nhân không nhịn được hỏi: "Dương điên, có phỉ là ảo cảnh hay không?"  

Đối với việc này Dương Bách Xuyên cũng không chắc chắn, lắc đầu nói: "Chưa chắc, tôi không nhìn thấy một chút dấu vết trận pháp nào ở chỗ này, chắc không phải là ảo cảnh, dù sao chúng ta cẩn thận là được."  

Lại một tiếng trôi qua, bọn họ đã trải qua hơn mười đợt sương mù, không có yêu thú xuất hiện từ trong sương mù dày đặc, quỷ dị là ngọn núi trong tầm mắt bọn họ vẫn duy trì khoảng cách tám chín trăm mét với bọn họ.  

Thoạt nhìn giống như bọn họ đang đi, ngọn núi phía xa cũng đang di chuyển.  

Hiện tượng kỳ lạ này thật sự khiến mấy người nghi hoặc.