Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 162



Mặc dù ngoài mặt Dương Bách Xuyên vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng rất kinh ngạc khi nghe thấy lời nói của Mã Tiểu Lục. Anh thầm nghĩ: "Đúng là sơ suất! Nếu biết sớm thì mình sẽ pha loãng công thức điều chế đan Cố Nguyên, bây giờ bị thế gia cổ võ để mắt rồi."  

Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn Mã Tiểu Lục, sau đó giơ một ngón tay lên và nói: "Mười tỷ, tôi sẽ dâng công thức điều chế rượu Cố Nguyên bằng hai tay."  

Tiếng cười của Mã Tiểu Lục chợt im bặt: "Chú em đang đùa tôi đấy à?"  

"Ha ha, trước giờ tôi chưa từng nói đùa." Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi, vừa nhìn đối phương chằm chằm vừa nghiêm túc nói.  

"Chú em à, nhà họ Mã chúng tôi chân thành hợp tác với cậu, mong cậu nghĩ lại, dù sao nhà cậu vẫn còn em gái và bà nội cơ mà, cậu nói xem có đúng không?" Mã Tiểu Lục híp mắt nói.   

Thật ra anh ta muốn thử Dương Bách Xuyên, nhưng không ngờ đối phương lại phản ứng thái quá như vậy.   

Dương Bách Xuyên không cảm thấy kỳ lạ khi Mã Tiểu Lục biết gia thế của mình. Đối phương thuộc thế gia cổ võ có thế lực và thực lực mạnh mẽ, điều tra cái gì mà chẳng được.  

Nhưng khi anh nghe thấy Mã Tiểu Lục lôi em gái và bà nội ra để uy hiếp mình, chân khí trong cơ thể lập tức vận chuyển, anh đứng bật dậy nhìn Mã Tiểu Lục chòng chọc với vẻ mặt vô cảm, đồng thời gằn ra từng chữ: "Mã Tiểu Lục, đừng tưởng thế gia cổ võ là giỏi, nếu các người dám động vào một sợi tóc của bà nội và em gái tôi thì tôi thề sẽ đào mộ mười tám đời tổ tông nhà họ Mã các người lên quất xác."  

Mã Tiểu Lục bị lời nói lạnh lùng của Dương Bách Xuyên dọa sợ. Nhìn vào đôi mắt lạnh băng kia của Dương Bách Xuyên, anh ta cảm thấy thằng nhãi này thật sự có thể làm được.  

Nhưng sau đó anh ta cũng nổi trận lôi đình vì Dương Bách Xuyên nói như vậy chính là đang khiêu khích nhà họ Mã. Anh ta đã dò xét lâu như vậy rồi, cũng nên thử thực lực Dương Bách Xuyên thôi, nếu đối phương thật sự là người của thế lực nào đó thì thực lực sẽ không kém.  

Nghĩ tới đây, Mã Tiểu Lục nói với hai gã đô con bên cạnh: "A Đại, A Nhị lĩnh giáo bản lĩnh võ thuật của chú em họ Dương đi, đừng làm người ta bị thương."  

Hai gã đô con như tháp sắt phía sau Mã Tiểu Lục lập tức bước lên một bước, chắp tay nói với Dương Bách Xuyên: "Mã Đại, Mã Nhị xin chỉ giáo."  

Dương Bách Xuyên bỗng cảm thấy bọn họ hơi trẻ trâu, đánh nhau thì đánh đi, lại còn chắp tay chào hỏi. Anh nhớ ra Triệu Nam từng nói người trong giới cổ võ giả đều truyền thống, xem ra đúng là như thế.  

Anh thì không chú ý nhiều như vậy, đánh nhau thì phải ra tay trước để giành lợi thế, ra tay sau sẽ chịu thiệt thòi. Mẹ nó chứ, các người sắp đánh tôi mà còn muốn tôi lễ phép với các người, nằm mơ đi!  

Anh lập tức tung ra một cú đấm, thi triển năm chiêu thức liên quan đến muông thú trong Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể để chào hỏi cơ thể của Mã Đại và Mã Nhị.  

Bộp bộp bộp...  

Thoắt cái ba người đã tay đấm chân đá được hơn mười chiêu.  

Lúc này Dương Bách Xuyên hét lên một tiếng, dồn chân khí vào lòng bàn tay rồi tung ra hai cú đấm.  

Rắc!  

"Á!"  

Ban đầu anh hoàn toàn dựa vào sức mạnh của bản thân để đấu với Mã Đại và Mã Nhị, trong đó có ý thăm dò, bởi vì sau khi tốt nghiệp anh không được tiếp xúc nhiều với cổ võ giả ở Trái Đất.  

Sau hơn mười chiêu, Dương Bách Xuyên đã thăm dò rõ ràng. Đừng thấy hai người này vạm vỡ như tháp sắt mà lầm, thực lực còn chẳng mạnh bằng Mặc Hành bên cạnh Diệp Khai ấy chứ.