Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1642



Bị đại ca Bạch Khởi tóm đến một góc của đại điện, Dương Bách Xuyên rất bất đắc dĩ, lúc này Bạch Khởi làm một thủ quyết với một mặt tường, trên bức tường trước mặt lập tức bồng bềnh dao động linh khí.  

Ngay sau đó Bạch Khởi kéo Dương Bách Xuyên đâm thẳng về phía bức tường.  

Lát sau, Dương Bách Xuyên cảm thấy xung quanh có linh khí dao động mãnh liệt, tiếp đó lại là cưỡng chế xuyên qua một bức tường, lúc này mới biết có càn khôn khác, là một cánh cửa.  

Hắn lấy lại tinh thần nhìn thì thấy hai bọn họ đã không còn ở trong đại điện nữa, mà đã xuất hiện ở trong một căn phòng bí mật mấy chục mét vuông, trước mắt thấy được một bộ chiến giáp tỏa ra ánh sáng màu tím vàng.  

Nháy mắt Dương Bách Xuyên đã yêu thích bộ chiến giáp này rồi.  

Bạch Khởi cười nói: “Hiền đệ, đây chính là món quà vi huynh tặng cho đệ. Động phủ này là huynh và tẩu tẩu đệ phát hiện vào mười năm trước, quên nói với đệ, huynh là thiếu tộc trưởng của tộc Bạch Viên trong địa hạt Đại Hoang. Huynh ở trong Đại Hoang ra đây thực ra là để du lịch, cũng là chuyện mà mỗi một thiếu tộc trưởng Bạch Viên nhất định phải đi.  

Mà động phủ này là động phủ toàn năng của Nhân tộc, lúc đó sau khi huynh phát hiện, thì đã ở lại với tẩu tẩu ngươi. Mong chờ đứa con ra đời, trong phòng bí mật vốn còn có tồn tại một số thiên tài địa bảo, những năm này đều đã bị huynh dùng hết để dưỡng thai cho tẩu tẩu ngươi rồi.  

Bây giờ thứ còn lại duy nhất chính là chiến giáp này, huynh mặc không hợp chiến giáp thuộc về Nhân tộc, cũng coi như là cơ duyên nên cho đệ vậy. Hy vọng đệ sẽ thích, mặc dù huynh chưa từng đụng vào chiến hạm này nhưng cũng biết chiếm hạm này không phải vật tầm thường.  

Linh khí quanh năm tỏa ra giờ phút nào cũng có thể hấp thụ linh khí trời đất để thấm nhuần bản thân chiến giáp, cảm giác vô cùng có linh tính. Bên trên ban đầu có cấm chế bảo vệ, huynh đã tiêu tốn công sức nguyên mười năm mới phá được cấm chế của chiến giáp.  

Nhắc mới nhớ, để giải cấm chế của chiến giáp này, nên lần này tẩu tẩu ngươi ra ngoài mới bị Huyền Sương Mãng Xà và Xích Diễm Cự Ưng tập kích, cũng may huynh giải được cấm chế sớm, muộn thêm chút nữa sợ là tẩu tẩu ngươi và đứa nhỏ đều không thấy được nữa rồi.  

Lúc Bạch Khởi nói tới đây cũng là dáng vẻ nghĩ lại còn sợ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới hiểu nguyên nhân Bạch Tố bị thương thật sự, thì ra tất cả ngọn nguồn đều nằm trên chiến giáp này. Đối với điều này, Dương Bách Xuyên liên tiếp lắc đầu, nói: “Đại ca, vậy ta càng không thể lấy rồi. Chiến giáp này đại ca tiêu tốn công sức mười năm mới phá được cấm chế, suýt nữa còn khiến tẩu tẩu mất mạng, quá quý trọng rồi, huynh đệ không thể lấy.”  

Mắt Bạch Khởi trợn lên: “Sau này vi huynh không muốn nghe thấy ngươi nói lời khách sáo, cho ngươi thì nhận lấy, vi huynh là Yêu tộc có gì nói đấy, không có nhiều tâm tư như Nhân tộc các ngươi. Đừng nói nữa, cứ quyết định như vậy đi, chiến giáp này đợi lát ngươi đi luyện hóa là được.”  

“Hơn nữa mặc dù lúc đó vi huynh đến g iết chết Huyền Sương Mãng Xà và Xích Diễm Cự Ưng, cứu tẩu tẩu ngươi kịp lúc, nhưng nàng vẫn bị thương vì điều này, còn làm liên lụy tới đứa con trong bụng. Lần này nếu không có ngươi, thì vi huynh sẽ hối hận suốt đời, cả đời cũng không thể yên lòng.”  

“So với ân tình của ngươi đối với cả nhà vi huynh, đừng nói một chiến giáp, ngay cả mười cái trăm cái cũng không bằng. Nếu như có thể, cho dù ngươi bảo huynh bỏ mạng huynh cũng sẽ không cau mày một cái. Huống hồ ngươi còn là chủ nhân của thải tử Yêu tộc ta, mặc dù nhắc tới hơi xấu hổ, nhưng dù sao cũng là sự thật, sau này tộc Viên Hầu của Yêu tộc chắc chắn đều sẽ gắn bó keo sơn với ngươi.”  

“Còn về chuyện ngươi và ta kết nghĩa, ngươi đừng nói ra ngoài, ta cũng biết quy tắc của một số Nhân tộc các ngươi, nếu bọn họ chụp mũ thông đồng với Yêu tộc cho ngươi, thì ngươi sẽ rất khó đi lại ở Sơn Hải Giới…”  

Lúc Bạch Khởi nói tới đây, Dương Bách Xuyên không khỏi cắt ngang hắn ta, nói: “Đại ca, đại ca cũng xem thường ta quá rồi, chưa nói Dương Bách Xuyên ta không phải dân địa phương của Sơn Hải Giới, là Nhân tộc đến từ Trung Quốc của Trái Đất. Mà cho dù phải vậy thì thế nào?”  

“Ngươi làm việc còn ai có thể chi phối chắc? Ta là đại ca của ngươi, chúng ta kết nghĩa có trời đất làm chứng, đây là sự thật cứng như sắt, có gì không thể nói, ai muốn gây phiền phức thì cứ việc tới là được. Nếu sau này Sơn Hải Giới có ai dám lấy chuyện của huynh đệ chúng ta ra chụp mũ cho ngươi, thì dù lật đổ Sơn Hải Giới, ta cũng không tiếc gì.”  

Bạch Khởi nghe Dương Bách Xuyên để ý tình cảm kết nghĩa của hai người như vậy, vô cùng cảm động, mắt đỏ lên nói: “Được, Bạch Khởi ta đời này sẽ kết làm huynh đệ với hiền đệ, chết cũng không hối hận, kiếp này nhất định không phụ lòng của ngươi. Tạm thời không nói nữa, ngươi mau đi luyện hóa bộ chiến giáp này đi, ta ra ngoài hộ pháp cho ngươi.”  

Dương Bách xuyên cũng không phải người già mồm cãi láo, biết đại ca Bạch Khởi cho thật lòng, nên cũng không từ chối nữa.  

Đợi sau khi Bạch Khởi ra khỏi căn phòng bí mật, Dương Bách Xuyên bước tới trước chiến giáp, đầu ngón tay vung ra, một giọt tinh huyết nhỏ lên chiến giáp, tiện tay mở ra chân hỏa và thủ quyết luyện hóa, bắt đầu luyện hóa chiến giáp.  

Nói thật, hắn đã thích chiến giáp này ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.  

Nói một cách chính xác là một bộ một hoàn chỉnh, mũ, chiến giáp, ủng đều có đủ.  

Lấp lánh ánh sáng tím vàng nhàn nhạt.  

Khi tinh huyết nhỏ lên chiến giáp vận chuyển chân hỏa, ánh sáng tím vàng của cả chiến giáp đều trở nên mãnh liệt, ánh sáng vô cùng lộng lẫy.  

“Oong!”