Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 185



Cung Lăng Phong trừng mắt, nhưng cũng không nói gì nữa.  

Ai dè lúc này Dư Giai đi phía sau Dương Bách Xuyên bỗng hét lên: "Á! Anh!"  

Dương Bách Xuyên quay lại thì thấy một bàn tay đặt trên mông Dư Giai, anh giận dữ nhìn một thanh niên trong đám.   

"Hì hì, cô em này sờ sướng tay ghê." Thanh niên cười hềnh hệch, sau đó duỗi tay về phía ngực Dư Giai.  

Dương Bách Xuyên híp mắt kéo Dư Giai ra sau lưng rồi túm lấy tay thanh niên với tốc độ nhanh như chớp.  

Rắc!  

Lần này anh thẳng tay bẻ gãy ba ngón tay của đối phương.  

"Á!"  

Thanh niên kêu ré lên như chọc tiết lợn.  

"Mẹ mày thả anh Tam ra!"  

Mấy tên côn đồ ở bên cạnh vừa chửi mắng vừa lao tới.  

Cung Lăng Phong tinh mắt, đá một tên đang nhào tới ngã lăn ra đất.  

Dương Bách Xuyên vốn đang khuyên can Cung Lăng Phong đừng gây chuyện, nhưng họ không muốn gây chuyện mà người ta lại động chạm trước, đặc biệt là đùa giỡn Dư Giai, điều này đã chọc Dương Bách Xuyên tức giận. Anh và Cung Lăng Phong ra dăm ba chiêu đánh gục năm tên côn đồ.  

Sau đó, anh híp mắt nói với tên côn đồ sờ mó Dư Giai: "Xin lỗi đi!"  

Đau đớn khiến Trần Tam tỉnh rượu phân nửa. Gã biết là mình đụng phải kẻ khó chơi rồi, nhưng bảo gã xin lỗi thì hơi khó. Từ trước tới giờ gã hoành hành ngang ngược ở huyện nhỏ này, không ai dám không nể mặt gã.  

Thấy Dương Bách Xuyên lạ mặt, không phải người thường gặp trên thành phố, cho nên gã chẳng sợ, nói rất hùng hồn: "Trông chú mày lạ mặt, chắc hẳn không biết Trần Tam là ai đúng không? Xin lỗi á? Ha ha, tốt nhất là mày xin lỗi tao trước đi, nếu không hôm nay tao sẽ khiến mày nằm thẳng cẳng ra ngoài, mày có tin không?"  

Dương Bách Xuyên nhếch môi cười. Đến Hoa Đầu là côn đồ hàng thật giá thật ở Cố Đô anh còn chẳng sợ, sao có thể bị côn đồ ở huyện dọa dẫm?  

Hồi học cấp ba Dương Bách Xuyên từng nghe nói côn đồ ở huyện rất phách lối, lúc đó anh không tin vì chưa tiếp xúc bao giờ, hôm nay anh muốn xem thử.  

Anh thình lình giơ chân giẫm lên tay Trần Tam.  

Rắc!  

"Á!"  

Dương Bách Xuyên không nhấc chân ra khỏi tay Trần Tam.  

Trần Tam kêu la oai oái vì đau đớn, mấy tên côn đồ bên cạnh gã cũng sợ tái mặt.  

Không ngờ Dương Bách Xuyên nhìn có vẻ nho nhã, vậy mà ra tay còn ác hơn bọn chúng.  

"Chúng mày còn ngây ra đó làm gì? Gọi điện cho chú út của tao đi!" Trần Tam lườm mấy tên đàn em. Gã vẫn rất ngang ngạnh, không chịu xin lỗi.  

"Tao cho mày thêm một cơ hội, xin lỗi bạn tao đi." Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn Trần Tam, hoàn toàn không quan tâm chuyện gã sai người gọi điện thoại.  

"Nhãi con mày chờ đấy, có biết chú út của tao là ai không? Là Trần Bảy Roi huyện Cổ đó! Mày chờ chết đi! Ha ha ha..." Trần Tam cười điên cuồng.  

Lúc này mặt Cung Lăng Phong chợt biến sắc: "Nhóc Xuyên... Hay là bỏ qua đi, chúng ta không thể chọc vào Trần Bảy Roi." Cung Lăng Phong cũng rất bối rối, không ngờ tên Trần Tam này lại là người nhà họ Trần.