Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 196



Điều anh không thể ngờ là ngay sau đó Dư Giai đột nhiên sáp đến, hôn một cái lên mặt anh, lập tức mở cửa xe trốn đi, nói: “Dương Bách Xuyên, tôi sẽ cười vì cậu.”  

Sau khi âm thanh biến mất, bóng dáng Dư Giai cũng đã đi xa.  

Nhưng mà Dương Bách Xuyên ngồi trong xe vẫn sờ nơi bị cô hôn, hơi ngây người.  

Anh lẩm bẩm: “Tôi sẽ cười vì cậu ư?”  

Anh không định thần lại được, cẩn thận suy nghĩ, hình như năm đó lúc anh học cấp ba có viết bức thư tình cho Dư Giai! Nhưng mà bức thư tình kia không đưa được đến tay cô mà bị giáo viên chủ nhiệm chặn lại, sao cô lại biết được?  

“Cô ấy… Không phải thích mình chứ?”  

Sững sờ hồi lâu, Dương Bách Xuyên cười ngốc, lái xe quay về khách sạn.  

Sáng sớm nửa ngày, anh phải đi trung tâm mua sắm trước, hôm nay phải về nhà, đầu tiên mua đồ cho bà, cho em gái một chút.  

Sau khi đỗ xe trước trung tâm mua sắm, cầm trong tay năm mươi vạn tiền mặt trong túi, lúc lái xe hơi lo lắng.  

Khi vào trung tâm mua sắm, nhìn biển hiệu đánh dấu của khu mua sắm. Tầng một là khu chuyên bán di động, tầng hai và ba là siêu thị và quần áo. Anh mua quần áo cho bà nội và em gái trước, cũng mua quà cho hàng xóm, cầm túi lớn túi nhỏ xuống lầu.  

Anh muốn mua điện thoại làm quà cho em gái, lập tức đi về phía khu bán điện thoại.  

Vừa đi vừa nhìn, lúc vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc và tiếng cãi nhau, vừa ngẩng đầu đã phát hiện khu vực trái cây trước khu điện thoại có nhiều người vây xem, tiếng khóc truyền đến từ bên kia.  

Vốn Dương Bách Xuyên không để ý, nơi có nhiều người thì có đủ loại chuyện xảy ra, cũng không có gì lạ.  

Cúi đầu nhìn điện thoại, lúc này lại nghe được một giọng nói quen thuộc, hình như là giọng một cô gái: “Xin lỗi, chúng tôi không cần nhiều tiền như thế, chúng tôi trả tiền cho cô sửa màn hình được không?”  

Lúc này có người phụ nữ nói: “Khó mà được, đổi màn hình thì tôi bán cho ai? Hôm nay cô phải mua điện thoại này, tiền không đủ thì gọi người trong nhà các người đưa tiền đến, không đưa tiền thì đừng hòng chạy.”  

“Cô… Cô không có đạo lý, điện thoại hư cũng không phải chỉ do tôi, là cô chưa đưa tận tay tôi nên mới rơi, cũng có trách nhiệm của cô. Cô gọi ông chủ của cô đến đây, tôi nói chuyện với ông chủ cô.” Cô gái lúc trước nói.  

“Tôi là chủ, sao nào? Con nhỏ lừa đảo nghèo nàn này, vừa nhìn đã biết là nông dân, không có tiền thì chạy đến khu này làm gì? Hôm nay các người đừng hòng đi, gọi điện thoại cho người thân đi, không đưa tiền đến thì bà đây cho các người vào đồn công an. Làm vỡ điện thoại bảy, tám vạn còn muốn cãi à? Lại đây cho tôi, đừng hòng chạy, Tiểu Vương, Tiểu Trương, đóng cửa lại, đừng cho hai con nhóc này chạy đi.”  

Dương Bách Xuyên vừa thấy người tự xưng là bà đây này, là một người phụ nữ trung niên mập mạp, vẻ mặt dữ tợn, tướng mạo chanh chua, lúc này hai tay bắt lấy hai cô gái mười bảy tuổi. Quần áo các cô nhăn nhúm lại, trên cánh tay xuất hiện dấu ngón tay.  

Vốn Dương Bách Xuyên cảm thấy giọng cô gái hơi quen, lúc này vừa thấy, cả người kinh ngạc, hèn gì quen thế.  

Nhìn cánh tay hai cô gái nhỏ bị người phụ nữ trung niên mập như lợn nắm lấy, Dương Bách Xuyên cảm thấy máu trong người bắt đầu chảy ngược.  

Cơ thể run lên, giận dữ nói: “Dừng tay ~” Mắt anh đỏ lên, chưa từng nghĩ sẽ gặp phải chuyện như hôm nay.