Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2141



Hoa Liễu Tường trợn mắt, tiếp tục nói với Dương Bách Xuyên: "Ở phàm giới, để phòng ngừa cây trồng bị sâu bệnh làm hại, người nông dân giàu kinh nghiệm sẽ vào rừng rậm nhặt phân của thú dữ cỡ lớn rồi dùng để đuổi sâu bệnh.  

Vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc, bất cứ thứ gì cũng có mùi riêng. Rắc phân đuổi trùng chính là lợi dụng điểm này, thú hoang cẩn thận ngửi thấy mùi của thú dữ đương nhiên sẽ né tránh. Đây là quy luật tự nhiên.  

Chúng ta dùng biện pháp này để đi qua hẻm núi Huyết Lang. Tuy Huyết Lang hung dữ, nhưng không phải là yêu thú lợi hại nhất sa mạc châu Tây Sơn này. Yêu thú hung dữ và mạnh mẽ nhất châu Tây Sơn là Hỏa Vân Khuyển.  

Hỏa Vân Khuyển cũng là thiên địch của Huyết Lang. Ở sa mạc châu Tây Sơn này, Hỏa Vân Khuyển đến không thấy hình đi không thấy bóng, sinh ra đã có một ngọn lửa, tốc độ nhanh lạ thường. Chúng tựa như gió bão trong sa mạc, như gió như mây, xuất quỷ nhập thần.  

Huyết Lang là yêu thú sống bầy đàn, nhưng khi đối mặt với Hỏa Vân Khuyển cũng phải nhường bước. Khi chúng ta đi qua hẻm núi Huyết Lang, chỉ cần rắc phân của Hỏa Vân Quyển lên người là có thể lừa gạt. Thường thì Huyết Lang ngửi thấy mùi của Hỏa Vân Khuyển sẽ không xuất hiện đâu."  

Sau khi Hoa Liễu Tường nói xong, Dương Bách Xuyên cũng nghe ra ẩn ý. Y nói "thường thì", tức là chưa biết chừng sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.  

Hắn bèn hỏi: "Theo ngươi nói thì còn có tình huống ngoài ý muốn à?"  

"Tất nhiên rồi, không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Huyết Lang hung ác là yêu thú, phần lớn không được thông minh cho lắm, nhưng cũng có Huyết Lang biến dị thông minh không kém con người. Một khi xuất hiện Huyết Lang biến dị, quá nửa là nó biết tỏng không có Hỏa Vân Khuyển xuất hiện. Đến lúc đó thì phiền to.  

Tuy nhiên, trên cơ bản không có Huyết Lang biến dị, cực hiếm luôn, trong vạn con chẳng có lấy một con. Vì vậy chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút sẽ không sao." Hoa Liễu Tường giải thích.  

Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã biết, nhưng trong lòng lại nghĩ đến yêu vương Tiểu Bạch bị mình thu phục. Nó là một con Phong Lôi Điểu Vương biến dị, không biết hiện tại nó thế nào rồi. Lúc đó hắn bảo yêu vương Tiểu Bạch đi theo bảo vệ Diệp Vô Tâm. Sau khi ra khỏi núi La Phù, hắn gặp phải phong ba thành Yêu Quang nên không kịp tới gặp nhóm Diệp Vô Tâm.  

Đúng lúc này, giọng nói của lão tứ Thiết Hùng vang lên bên tai: "Đến rồi!"  

Thiết Hùng nói xong, mấy người cũng dừng bước.  

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, quả nhiên cách mấy trăm mét xuất hiện một khu vực hẻm núi, chắc là hẻm núi Huyết Lang mà bốn người nói tới.  

Thoạt nhìn đó là một cồn cát, kích thước tương tương Hồng Sa Cốc ở tộc Sa Hồ. Có điều cồn cát này có màu đen, mang lại cảm giác nặng nề.  

"Bách Xuyên, đây là phân của Hỏa Vân Khuyển, rắc lên người đi. Lát nữa khi đi qua hẻm núi Huyết Lang phải dùng tốc độ nhanh nhất. Nhớ là thu lại khí tức, không được phóng chân khí ra ngoài nhằm tránh đánh động Huyết Lang..."  

Sau khi chuẩn bị xong, năm người bắt đầu đi tới hẻm núi Huyết Lang. Trên người rắc phân của Hỏa Vân Khuyển không phải là an toàn tuyệt đối, bọn họ không dám sử dụng chân khí đi đường.  

Mọi người vừa bước vào hẻm núi, một trận bão cát đã thổi tới. Bạch Tiểu Sinh đã nói từ trước đây là chuyện bình thường, càng đi sâu vào trong hẻm núi thì bão cát càng lớn. Vì vậy, lúc bốn người họ đến hẻm núi Huyết Lang dài ba mươi dặm đã tốn những ba ngày.  

Tiến vào hẻm núi Huyết Lang không chỉ cần đề phòng bị Huyết Lang tập kích, mà còn phải chống đỡ bão cát. Trong tình huống không có linh khí trời đất và không được sử dụng linh khí, thật sự rất gian nan.  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại không có cảm giác gì. Tu vi của hắn mới thăng cấp không lâu, cơ thể cũng đã được tôi luyện, đạt đến một cấp bậc mới. Chút bão cát này không ảnh hưởng gì tới hắn.  

Theo những gì Bạch Tiểu Sinh giảng giải trước đó, loại bão cát này sắc như dao, càng vào sâu càng mạnh. Những người vượt qua hẻm núi Huyết Lang đều có thân thể mạnh mẽ.  

Quả nhiên khi bọn họ đi vào, bão cát càng lúc càng lớn. Năm người đi chậm lại, một tiếng chỉ đi được quãng đường chưa đầy năm dặm.  

Bão cát thổi trong hẻm núi lớn gấp mười ở lúc mới đi vào. Thân thể mạnh mẽ của Dương Bách Xuyên được thể hiện rõ, vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.  

Anh liếc nhìn thì thấy trong bốn người Trịnh Bân Bân, lão tứ Thiết Hùng là người thoải mái nhất. Gã hiên ngang bước đi không mảy may sợ hãi, xem ra thế mạnh của người đàn ông sắt thép này là sức mạnh cơ thể.  

Lão tam Hoa Liễu Tường hơi lảo đảo trong bão cát, cũng không tệ lắm. Có thể nói trong bão cát, lão nhị Bạch Tiểu Sinh là người kém nhất, cơ thể loạng chà loạng choạng. Trịnh Bân Bân có tu vi cao nhất trong bốn người, tất nhiên là ứng phó nhẹ nhàng, không bị ảnh hưởng gì hết.  

Trong lúc Dương Bách Xuyên quan sát mấy người này, đột nhiên hắn liếc thấy hình như có thứ gì đó lóe lên trong bão cát rồi biến mất.  

Khi hắn nhìn lại thì không có gì cả. Hắn bèn phòng linh thức kiểm tra. Dương Bách Xuyên kinh ngạc, bởi vì phát hiện ra linh thức không thể sử dụng bình thường trong bão cát.  

Dường như trong tình huống này chỉ có thể nhìn bằng mắt thường.  

Có điều vừa rồi hắn nhìn rõ có một bóng dáng ở trong bão cát cao mười mấy mét. Hẳn là không sai. Dương Bách Xuyên lập tức cảnh giác.  

Trịnh Bân Bân bên cạnh nhận thấy Dương Bách Xuyên có điểm bất thường, bèn hỏi: "Bách Xuyên sao thế?"  

Dương Bách Xuyên không giấu giếm: "Hình như ta nhìn thấy có thứ gì đó trong bão cát."