Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2202



Giờ phút này trong lòng lão chủ sự cũng toát mồ hôi lạnh, lúc trước ông ta đã cho rằng Dương Bách Xuyên không hoàn thành được nhiệm vụ giết tướng cướp Thảo Thượng Phi, cho nên sau khi phát hiện ba viên chân khí của Dương Bách Xuyên là đan được cấp cao, ông ta đã không nhịn được dùng một viên, còn hai viên khác thì nộp lên cho người trong tộc, bây giờ có đánh chết ông ta cũng không lấy ra được đan chân khí.  

Hơn nữa ba viên đan chân khí của Dương Bách Xuyên lại còn là đan được cấp cao, ngay cả luyện đan sư của điện Mạo Hiểm cũng chưa chắc có thể luyện ra được, nếu Dương Bách Xuyên cắn chết không bỏ thì ông ta sẽ bị người của Chấp Pháp Đường bắt đi, đến lúc đó ông ta sẽ chỉ có một con đường chết, làm trái với quy định mà Mạo Hiểm vương đặt ra thì không ai có thể cứu được ông ta cả.  

Dương Bách Xuyên không ngờ lão chủ sự dùng đan dược thật, ba viên đan chân khí mà thôi, hắn tùy tay là luyện ra được, nhưng trong lòng lại thấy tức, lúc trước lão chủ sự đã lừa hắn, nói cái gì mà trong hang ổ thổ phỉ không có thổ phỉ.  

Trong nháy mắt, ông già này ra giá bồi thường một vạn năm linh thạch, có chút vượt qua dự đoán của hắn, trong lòng hắn ba viên đan chân khí chỉ đáng giá một vạn linh thạch.  

Không ngờ ông già này ra giá tận một vạn năm, hắn đảo mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Bây giờ mà không làm thịt ngươi thì ta không phải Dương Bách Xuyên.”  

Ngay sau đó híp mắt vươn ba ngón tay nói: “Ba vạn linh thạch, không được thiếu một viên.”  

Lão chủ sự vừa thấy Dương Bách Xuyên đưa ba ngón tay thì trong lòng vui mừng khôn xiết, trong mắt ông ta đan chân khí cấp cao một viên một vạn linh thạch thì không đắt chút nào, sợ Dương Bách Xuyên đổi ý, ông ta vội nói: “Được, ba vạn thì ba vạn.”  

Vừa dứt câu đã vung tay lên đặt túi trữ vật có ba vạn linh thạch ở trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Điều này lại làm cho trong lòng Dương Bách Xuyên thấy buồn bực, sai lầm rồi, nếu mà biết vậy thì hắn đã tăng thêm chút.

Nhưng mà ngẫm lại cũng không lỗ, một viên đan Chân Khí một vạn linh thạch, tính lại là hắn đã kiếm lời rồi.  

Bây giờ Vân Môn mới lập, cần có lượng linh thạch lớn để bố trí trận pháp, toàn bộ khu vực cấm phía Nam cực kỳ rộng lớn, khu vực hoạt động cũng rất rộng lớn, có vài nơi cần phải bố trí trận pháp, cho nên số lượng linh thạch cần thiết không phải con số nhỏ.  

Có bao nhiêu linh thạch, Dương Bách Xuyên đều cảm thấy có thể dùng hết.  

Nhận lấy ba vạn linh thạch, trong đầu Dương Bách Xuyên đột nhiên xẹt qua một tia chớp, nghĩ xem mình có thể làm ăn với điện Mạo Hiểm hay không?  

Toàn bộ vương thành Mạo Hiểm đều thiếu đan dược, luyện đan bình thường cũng không có bao nhiêu, chứ đừng nói là đan dược tốt nhất.  

Có vài đan dược dựa theo lời của Trịnh Bân Bân thì dù có là tam đại luyện đan sư của điện Mạo Hiểm cũng chưa chắc luyện ra được, thông thường đan dược ở vương thành Mạo Hiểm dù có ra giá thì vẫn nằm ở trạng thái không ai bán, nói cách khác là giá đan dược rất cao.  

Điều ấy thể hiện từ trên người lão chủ sự.  

Một suy nghĩ to gan lóe lên trong đầu hắn.  

Dương Bách Xuyên nghĩ có thể bố trí nên một đại trận bao lấy toàn bộ khu vực cấm phía nam?  

Toàn bộ khu vực cấm phía nam có diện tích hơn mười vạn dặm, để bố trí được đại trận như thế, linh thạch hao phí là con số kếch xù, đương nhiên không chỉ đơn giản là cần có linh thạch mà còn có cả tài liệu bày trận, và nó yêu cầu dùng linh thạch để mua.  

Nếu bố trí nên một đại trận vùng cấm ở khắp khu vực cấm phía nam sẽ có được đường phòng thủ, cho Vân Môn mới một sự đảm bảo.  

Dương Bách Xuyên biết bây giờ tu vi của đệ tử Vân Môn, người thân với bạn bè hắn đặt ở toàn bộ Sơn Hải là quá yếu, ở một nơi như châu Tây Sơn rất khó để tồn tại.  

Tạm thời có tên tuổi của đại long giao long, khu vực cấm phía nam có thể an toàn, nhưng nếu tin tức giao long đã rời đi bị truyền ra, thì đến lúc đó hắn với toàn bộ đệ tử Vân Môn sẽ bị bại lộ, thế lực khắp châu Tây Sơn phức tạp, một khi bị người khác liên hợp tấn công, thì sẽ là cú đánh mang tính hủy diệt.  

Cho nên việc bố trí một đại trận bao trùm toàn bộ khu vực cấm phía nam là vô cùng cần thiết.  

Sau khi ngẫm lại, hắn cười hỏi lão chủ sự: “Chủ sự đại nhân cần đan dược vậy sao?”  

Chủ sự nghe vậy thì cười khổ lắc đầu: “Không phải do lão hủ cần, mà toàn bộ điện Mạo Hiểm, hay thậm chí là toàn bộ vương thành Mạo Hiểm đều thiếu đan dược, rốt cuộc châu Tây Sơn chúng ta là địa bàn của khách phiêu lưu, không phải khu vực hoạt động của những tông môn cổ xưa, bọn họ có truyền thừa, được truyền thừa toàn diện đan dược, sẽ không thiếu tài nguyên đan dược, nhưng vương thành Mạo Hiểm từ xưa đến nay lại rất thiếu tài nguyên đan dược.”  

Dương Bách Xuyên nhếch mép cười nói: “Chủ sự đại nhân, sau này ta còn có thể cung cấp thêm đan dược nữa.”  

Lão chủ sự nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, hai con mắt lóe lên ánh sáng nói: “Người huynh đệ Vô Diện nói thật sao?” Thật ra trong lòng lão chủ sự vốn tưởng, đan Chân Khí trong tay Dương Bách Xuyên là hắn lấy từ chỗ khác, căn bản không ngờ tới chuyện Dương Bách Xuyên vẫn còn đan dược cấp cao cỡ đấy.  

Dù sao đấy là đan dược chân khí cấp cao, trong vương thành Mạo Hiểm dù là đan dược tầm thường cũng hiếm khi thấy, chứ đừng nói đến đan dược cấp cao.  

Bây giờ nghe nói trong tay Dương Bách Xuyên vậy mà còn đan dược cỡ đấy, lão chủ sự mừng muốn xỉu.  

“Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Dương Bách Xuyên chậm rãi lặp lại.  

Lần này sắc mặt lão chủ sự lại xụ xuống, trả lời: “Có phải người huynh đệ Vô Diện lừa lão hủ không đấy? Đan Chân Khí cỡ này dù nhìn khắp Sơn Hải Giới cũng không phải là đan dược cấp thấp, có thể được nửa bình là quá lắm rồi, sao có thể muốn bao nhiêu có bấy nhiêu được chứ?”  

Lần này sắc mặt lão chủ sự lại trầm xuống, trả lời: “Có phải người huynh đệ Vô Diện lừa lão hủ không đấy? Đan Chân Khí cỡ này dù nhìn khắp Sơn Hải Giới cũng không phải là đan dược cấp thấp, có thể được nửa bình là quá lắm rồi, sao có thể muốn bao nhiêu có bấy nhiêu được chứ?”