Sau đó, sáu giọt nước Sinh Mệnh lại xuất hiện, nhỏ vào từng vết thương trên cơ thể Dương Quốc Trung.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cầm ngân châm trong tay, nhanh chứ chớp, một trăm linh tám cây kim đã đâm lên cơ thể của cha hắn.
Hiện tại, tu vi của Dương Bách Xuyên đang ở Xuất Khiếu hậu kỳ, lúc này hắn đã không còn như ngày xưa, rất lâu rồi hắn không dùng Âm Dương Ngũ Hành để cứu người, nhưng bây giờ dùng Âm Dương Ngũ Hành châm cứu phong bế nguyên khí toàn thân của cha hắn là cách làm tốt nhất.
Uống trực tiếp ba giọt nước Sinh Mệnh để chữa trị nội thương, sáu giọt để chữa lành những vết thương bên ngoài, Âm Dương Ngũ Hành phong bế sinh khí lại để tránh hao tổn thêm, cách làm này cũng chỉ để kéo dài thời gian.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, cha hắn bị thương quá nặng.
Hắn cũng không dám chắc nước Sinh Mệnh có thể giữ mạng cho ông không, bởi vì thứ mà cha hắn thiêu đốt chính là máu, gần như là đã kiệt quệ, thần hồn đã ở trạng thái tan rã.
Bị thương nặng như vậy, lần nữa nhìn lại gương mặt của cha mình, sắc mặt của hắn thay đổi. Mái tóc và gương mặt của cha hắn đang già đi nhanh chóng.
Đầu tiên là tóc biến thành màu trắng, sau đó là trên trán xuất hiện những nếp nhăn.
Chưa tới mười hơi thở, Dương Quốc Trung hơn bốn mươi tuổi đã nhanh chóng biến thành một ông già lọm khọm tuổi bảy mươi – tám mươi.
Trái tim Dương Bách Xuyên đau như cắt, hắn biết đây chính là cái giá khi bị huyết trận cắn trả.
Vết thương của Dương Quốc Trung rất quan trọng, nhưng bị Dương Bách Xuyên đổ chín giọt nước Sinh Mệnh xuống cũng coi như lấy lại hơi thở.
Sau khi lấy lại hơi, Dương Quốc Trung tức giận nói: “Ngươi… Ngươi không nên đến đây.”
Ông ta lén lút rời đi, một mình đi đến cấm địa Nghiêm gia bởi vì không muốn để Dương Bách Xuyên liên lụy vào chuyện này. Trong lòng Dương Quốc Trung đã rất thẹn với huynh muội Dương Bách Xuyên, làm một người cha, ông ấy không hy vọng nhi nữ xảy ra chuyện.
Làm một người trương phu, đi cứu thê tử của mình là chuyện hiển nhiên.
Ông ta biết cao thủ của Nghiêm gia nhiều như mây, cũng có hai Phân Thần cảnh là Nghiêm Cơ Sơn và Nghiêm Tông Thanh, đi nhiều người cũng không làm nên chuyện gì, trộm tu luyện Huyết trận, đánh cuộc hết tất cả, thắng càng tốt, thua thì ông chết.
Nhưng không nghĩ đến cuối cùng nhi tử vẫn đến.
Điều này làm cho Dương Quốc Trung càng thêm lo lắng, lo lắng cho Dương Bách Xuyên.
“Cha, ngươi quá hồ đồ, ngươi cho rằng ta có thể yên tâm hả? Cứu mẹ cũng là chuyện của ta.” Dương Bách Xuyên trầm giọng nói.
“Ngươi…” Dương Quốc Trung còn đang định nói thêm gì đó, nhưng lại bị Dương Bách Xuyên ngắt lời: “Ngài đừng nói nữa, cho dù đâm thủng trời cha con chúng ta sẽ cùng nhau làm. Hiện tại Nghiêm gia giao chi ta, tin tưởng ta, nhất định có thể đi vào cấm địa rác rưởi của Nghiêm gia, tìm được mẹ, nhưng đầu tiên ngài hãy dưỡng thương đã rồi nói tiếp.”
Dương Bách Xuyên nói xong, không cho Dương Quốc Trung cơ hội nói chuyện, trực tiếp đưa cha vào trong không gian hồ Càn Khôn, để ông ấy đi ngâm người ở suối Sinh Mệnh, ở nơi đó có thể phục hồi càng nhanh.
Nghĩ đến phụ thân già cả, bị Huyết trận phản phệ, làm đáy lòng Dương Bách Xuyên vô cùng lo lắng. Nếu không khôi phục được thần hồn, rất có khả năng từ nay trở đi phụ thân sẽ giống như phàm nhân, từng ngày già đi, cuối cùng…
Sau khi nghĩ đến đây, trong lòng Dương Bách Xuyên nổi lên sát ý.
Liếc mắt nhìn Nghiêm gia, trong lòng hắn chỉ có một chữ - giết.
Tất cả đều do Nghiêm gia.
Là Nghiêm gia ép bức mẫu thân trước, sau đó tổn thương phụ thân.
Vất vả lắm hắn mới gặp được phụ thân, cũng có được tin tức về mẫu thân, nhưng Nghiêm gia lại như vậy.
Cho dù trời tru đất diệt, hắn tuyệt đối sẽ không mất đi phụ thân, hôm nay nhất định phải đi vào cấm địa Nghiêm gia, cứu mẫu thân ra.
Tất nhiên hiện tại mẫu thân có ở bên trong hay không, sống hay chết, hắn cũng không biết rõ lắm. Từ sau khi biết được mẫu thân bị Nghiêm gia ép buộc tiến vào cấm địa Nghiêm gia, hắn vẫn luôn đè nén chính mình.
Nhưng hôm nay hoàn toàn bùng nổ.
Khắc khổ tu luyện kiếm quyết Hắc Liên chính vì ngày này.
Dương Bách Xuyên nhẫn nhịn Nghiêm gia ba năm, hôm nay hoàn toàn bùng nổ.
Kiếm Đồ Long ầm ầm rung động, lao thẳng đến đám người dư lại của Nghiêm gia, những người này chính là cao thủ của Nghiêm gia ngoài Nghiêm Tông Thanh và Nghiêm Cơ Sơn, nếu gi ết chết những người này, chẳng khác gì diệt Nghiêm gia.
Đây cũng là lời thề mà Dương Bách Xuyên đã thề khi nhìn thấy phụ thân biết được tin tức mẫu thân bị Nghiêm gia ép buộc đi vào cấm địa Nghiêm gia.
“Chết đi ~”
Gầm lên giận dữ, Dương Bách Xuyên rút kiếm tung ra kiếm quyết Hắc Liên.