Cuối cùng chém giết người đứng đầu của Ma Vương quật, hắn ta tự xưng là Ma Tôn, sau đó bốn năm tiếp theo, cách ba tháng Ma Tôn sẽ lựa chọn nữ tử ở toàn bộ Ma Vương quật, thật ra sau khi những nữ nhân đó bị tuyển đi đều bị Ma Tôn dùng làm lô đỉnh tu luyện tà công, ngày hôm qua, ngay cả… Ngay cả…”
Nói đến đây, thanh niên lại nghẹn ngào nức nở, trong ánh mắt toát lên sự oán hận, một người nam nhân lại khóc bù lu bù loa lên.
Nhưng… Trong lòng Dương Bách Xuyên lại nổ tung.
Khi hắn nghe thấy hai chữ Đại Tôn từ trong miệng thanh niên này, cả người run lên, sát ý trên người không tự chủ tan ra.
Năm đó Bộ Thanh Mai bị một Ma đầu Đại Tôn bắt đi…
Hiện tại lại lần nữa nghe được cái tên Đại Tôn này ở chỗ này, thật sự ngoài ý muốn, lại cũng ở trong dự đoán.
Sau khi Bộ Thanh Mai bị nhị đồ đệ Trương Thiến của Đại Tôn này lừa đi, Dương Bách Xuyên gần như lật tung Địa Cầu nhưng vẫn không tìm được tin tức của Ma đầu Đại Tôn và Bộ Thanh Mai, liền biết ngay Ma đầu Đại Tôn đã về Sơn Hải Giới.
Sau khi đi vào Sơn Hải Giới, vốn dĩ hắn định đi tìm Bộ Thanh Mai luôn, ai biết lại bị lão tổ Kình Thiên Môn ép tiến vào châu Tây Sơn, từ đó trở đi bận rộn đến tận hiện tại.
Hiện tại nghĩ lại, hình như thời gian cũng không khác biệt lắm, từ lần thứ hai hắn đi vào Sơn Hải Giới đến bây giờ cũng đã được bốn năm, Ma đầu Đại Tôn và Trương Thiến mang theo Bộ Thanh Mai biến mất cũng bốn năm.
Cái tên Đại Tôn này cũng ít thấy, hơn nữa lão ta là Ma đầu, đi vào Ma Vương quật cũng là chuyện thường tình. Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên chắc chắn Đại Tôn của Ma Vương quật có chín phần là kẻ thù cũ Ma đầu Đại Tôn của hắn.
Hơn nữa thần hồn của Ma đầu Đại Tôn là cảnh giới Đại Thừa kỳ, năm đó lúc ở Địa Cầu, tu vi của thân thể bị lão lúc đoạt xá cũng là Xuất Khiếu sơ kỳ, sau khi bị hắn đánh tan thân xác đoạt xá, thù hận kết càng sâu, lúc đó mới có chuyện Bộ Thanh Mai bị Trương Thiến lừa.
Dương Bách Xuyên ý bảo thanh niên tiếp tục nói, hắn yêu cầu xác minh suy nghĩ vừa rồi của mình, nếu xác định đó chính là Ma đầu Đại Tôn, hôm nay chắc chắn hắn phải đi tìm lão ta tính sổ, cứu Bộ Thanh Mai.
Thanh niên lau khô nước mắt tiếp tục nói: “Ngày hôm qua người của Ma Tôn đến bắt đi thiếu quật chủ nhà ta….”
Chờ thanh niên nói xong, Dương Bách Xuyên đã biết được hiện tại người thanh niên này là người không có nhà để về, bởi vì người của Ma đầu Đại Tôn đã chém giết lão quật chủ, bắt đi thiếu quật chủ, giết rất nhiều đệ tử của quật ba mươi lăm, hắn ta chạy thoát được, đi lung tung đến nơi này, gặp được phụ thân, thuận tay vớt phụ thân lên bờ.
Sau khi tiếp tục nghe xong sự tích về Ma Tôn, Dương Bách Xuyên gần như trăm phần trăm xác định Ma Tôn nơi này chính là Ma đầu Đại Tôn, bởi vì thanh niên nghe nói dưới trướng Ma Tôn có một nữ đệ tử tên là Trương Thiến.
Sát khí trên người Dương Bách Xuyên dày đặc.
Dương Quốc Trung kinh ngạc hỏi: “Xuyên Nhi biết Ma Tôn kia?”
“Có chuyện phụ thân không biết, hài nhi có thù với lão ta, lão ma đầu bắt mất một thê tử của ta, lần này phải đi tính nợ cũ…” Dương Bách Xuyên kể qua ân oán giữa hắn và Ma đầu Đại Tôn.
“Nếu như vậy ta sẽ đi cùng con.” Nói xong, Dương Quốc Trung quay đầu hỏi thanh niên: “Ngươi biết tu vi của Ma Tôn kia là gì không?”
Thanh niên suy nghĩ trả lời: “Nghe lão quật chủ nhà ta nói, hình như Ma Tôn đã bước vào Phân Thần cảnh sơ kỳ, tu vi thông thiên.”
Dương Bách Xuyên và phụ thân nghe xong liếc nhau, hai cha con hơi mỉm cười, đối với hai người, cường giả Phân Thần cảnh sơ kỳ không đáng lo.
Lập tức bàn với phụ thân chuẩn bị đi tìm Ma Tôn trước, cứu Bộ Thanh Mai, tin tức của mẫu thân chỉ có thể chậm rãi hỏi, nơi này rất lớn, ai biết mẫu thân còn ở đây không, điểm này hai cha con đều không nói toạc ra, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện mẫu thân còn sống.
Trước khi đi, Dương Quốc Trung không cam lòng hỏi một câu: “Ngươi có biết nơi này có nữ nhân nào tên là Mộc Uyển hay không?”
Thanh niên lắc đầu nói: “Chưa nghe qua.”
Sau khi nói xong, như nhớ đến gì đó, vội vàng bổ sung: “Nhưng bên cạnh thiếu chủ nhà ta có một người tên Đoan Mộc Uyển Nhi, nghe qua cũng tương tự cái tên Mộc Uyển mà ngươi nói. Đáng tiếc, Mộc Uyển là người bên cạnh thiếu chủ nhà ta, lúc người của Ma Tôn bắt thiếu chủ đi, cũng bắt luôn cả nàng.”
Dương Bách Xuyên và Dương Quốc Trung đều bị chấn động.
Cái tên Mộc Uyển chỉ là một cái tên đã bị đơn giản hóa đi của mẫu thân, lúc quen biết cha, vì che giấu thân phận gia tộc Đoan Mộc của mình, nàng đã dùng cái tên Mộc Uyển, tên đầy đủ của mẫu thân chính là Đoan Mộc Uyển.
Năm đó Dương Bách Xuyên biết được từ trong miệng của ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên, phụ thân Dương Quốc Trung thì không cần phải nói.
Vốn dĩ Dương Quốc Trung chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ đến thật sự có được tin tức của thê tử, trong lúc nhất thời cả người đều run rẩy.
“Đúng rồi, trong tay ta có đá hình ảnh, các ngươi nhìn xem Đoan Mộc Uyển nhi này có phải người các ngươi muốn tìm hay không?” Thanh niên nói xong lấy ra một khối đá hình ảnh, thúc giục chân khí.