Trong tiếng ầm ầm vang lên liên tiếp, trên cơ thể của quái vật hình người được tạo ra từ một thương của Viên Thiên Cương đã nứt ra từng đường, điều này khiến cho Dương Bách Xuyên mừng rỡ trong lòng.
Hắn nhếch miệng cười nói: "Một thương của lão già chết tiệt nhà ông cũng chỉ có vậy mà thôi."
Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên lập tức trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy quái vật hình người tạo thành từ một thương của Viên Thiên Cương không giống như thần thông bình thường, bị cánh hoa sen đen làm nổ, thoạt nhìn toàn thân đầy lỗ thủng, nhưng lại không bị nổ tan, nhào tới trước một cái lập tức hóa thành một cây thương.
Dương Bách Xuyên sợ gần chết, trong lòng chủ quan.
Hắc Liên của hắn có một chiêu nham hiểm là sau khi nổ tung biến thành cánh hoa, không ngờ rằng một thương của Viên Thiên Cương cũng có một kích biến thành trường thương sau khi một thương biến thành quái vật hình người.
Quả nhiên không thể coi thường anh hùng thiên hạ mà.
Trong lòng Dương Bách Xuyên kêu rên.
Mắt thấy một thương chợt lóe đâm thẳng tới, Dương Bách Xuyên cảm giác được khí kình cường đại từ một thương của Viên Thiên Cương quét qua tới đau mặt.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Mạnh Trường Thanh và hai vị lão gia tử ra tay.
"Nhốt!" Trong tay Dương Vấn Thiên chợt lóe lên một tấm bùa chú ngăn cản một thương của Viên Thiên Cương.
"Ầm!"
Một tiếng nổ tung đinh tai nhức óc vang lên.
Nhưng thương này của Viên Thiên Cương chỉ ánh sáng ảm đạm chứ không tan biến.
Ngay sau đó trong tay Mạnh Trường Thanh thúc giục một tấm bùa chú, miệng đọc ra một chữ trảm.
"Trảm!"
"Ầm ầm!"
Bùa chú màu vàng của Mạnh Trường Thanh tỏa ra ánh sáng vàng biến thành một cây đao vàng khổng lồ, trảm lên trường thương của Viên Thiên Cương.
Một tiếng nặng nề vang lên, đao vàng của Mạnh Trường Thanh và trường thương của Viên Thiên Cương đồng thời hóa thành không khí.
Dương Bách Xuyên nhìn mà hít vào một hơi, hiển nhiên thương La Hầu Truy Hồn trong tay lão già chết tiệt Viên Thiên Cương này, cộng thêm chiến kỹ thần thông của ông ta không giống bình thường, không thể không nói kiếm kỹ Hắc Liên của mình cũng không bằng.
Đương nhiên điều này là bởi vì hắn chưa tu luyện kiếm kỹ Hắc Liên thêm một cấp bậc nữa, nếu không tất nhiên không sợ một thương này của Viên Thiên Cương.
Lúc này Dương Vấn Thiên và Mạnh Trường Thanh đã một trái một phải tấn công Viên Thiên Cương.
"Rầm rầm rầm!"
Hai vị lão gia tử am hiểu trận pháp chi đạo, thật sự không phải công kích cường đại, bùa chú trong tay bọn họ đủ loại kiểu dáng chính là chiến kỹ thần thông của bọn họ.
Trong nháy mắt, ba người tới tới lui lui đối chiến hơn mười chiêu.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, bùa chú trong tay Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên tấn công về phía Viên Thiên Cương vậy mà lại bị Viên Thiên Cương trực tiếp dùng thương La Hầu Truy Hồn trong tay cưỡng ép hóa giải. Dưới tình huống hai chọi một, Viên Thiên Cương vậy mà lại có thể ngang sức ngang tài với hai người.
Điều này khiến cho trong lòng Dương Bách Xuyên có chút lo lắng, giơ kiếm Đồ Long trong tay lên gia nhập chiến đấu lần nữa. Lúc này hiển nhiên Viên Thiên Cương là kẻ địch mạnh, tạm thời không vội tới chỗ thần điện, dù sao bản thể của Trịnh Diêm Vương ở bên đó, có thể ngăn cản túc lão thứ chín Tiền Bất Nhẫn một khoảng thời gian.
Không bắt được lão già đáng chết Viên Thiên Cương này thì cuối cùng ông ta vẫn là một tai họa ngầm.
Dương Bách Xuyên tìm khe hở lại tung một chiêu kiếm kỹ Hắc Liên về phía Viên Thiên Cương.
Giờ phút này Viên Thiên Cương cầm thương La Hầu Truy Hồn trong tay giống như ma thần hắc ám, bách chiến bách thắng. Cho dù là bùa chú khốn trận của Dương Vấn Thiên hay bùa chú sát trận của Mạnh Trường Thanh, ông ta cũng dựa vào thương La Hầu Truy Hồn trong tay một thương phá tan, phát huy dùng lực phá vạn pháp vô cùng nhuần nhuyễn.
Viên Thiên Cương rất có cảnh giác với kiếm khí Hắc Liên của Dương Bách Xuyên.
Thấy Dương Bách Xuyên rút một kiếm chém ra, Viên Thiên Cương nhướng mày lại là một thương mang theo năng lượng cường đại đáp lại.