Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2356



Tuy nhiên, hiện tại đây không phải điều quan trọng, điều quan trọng là sau khi linh thức của hắn phá cấm chế ở phòng của Quan Thiên Ngạo, hắn nhìn thấy một màn xuân cung đồ sống.  

Làm cho tên họ Dương nào đó cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.  

Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra Quan Thiên Ngạo là một kẻ cuồng bị ngược đãi. Đối phương bị một cô gái quất bằng roi da, miệng phát ra đủ loại tiếng kêu.  

Tiếng trâu này, tiếng mèo này, tiếng chó này...  

Thật sự khiến Dương Bách Xuyên mở mang tầm mắt. Còn có thể chơi như vậy à?  

Sau khi xem một lúc, tên họ Dương nào đó chuẩn bị rút linh thức ra ngoài. Còn xem nữa thì hắn sẽ nổ tung mất. Cô gái dùng roi quất Quan Thiên Ngạo rất có kỹ thuật, nhìn nhiều không tốt.  

Khi hắn chuẩn bị rút lui, Quan Thiên Ngạo bị ngược đãi đủ rồi, lập tức tránh khỏi chiếc roi da trong tay cô gái, bắt đầu quật mạnh lên người đối phương.  

Vút vút vút!  

"Á á á!"  

Từng vết máu xuất hiện trên làn da trắng trẻo của cô gái, từng tiếng thét phát ra từ miệng nàng.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên nghe thấy Quan Thiên Ngạo giận dữ quát cô gái: "Con khốn Diệp Vô Tâm kêu đi! Hạ Thiền cứ chờ đấy, vào trong bí cảnh Thao Thiết bản thiếu gia sẽ bắt tất cả các ngươi thần phục trước mặt bản thiếu gia..."  

Câu nói tiếp theo Dương Bách Xuyên không nghe nổi nữa, tất cả đều là những lời tục tĩu mà tên biến thái Quan Thiên Ngạo này nhắm tới Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền.  

Dương Bách Xuyên lập tức phóng ra sát ý.  

"Kẻ nào?" Quan Thiên Ngạo bỗng dừng lại, hét to.  

Dương Bách Xuyên chợt tỉnh táo lại. Hắn quên mất linh thức đang ở trong phòng của Quan Thiên Ngạo, sát ý hắn bất giác phóng ra sẽ từ trong linh thức phát ra ngoài.  

Hắn lập tức thu lại linh thức.  

Hắn quên rằng mặc dù linh thức mạnh mẽ, không bị Quan Thiên Ngạo phát hiện. Nhưng sát ý khác linh thức, mỗi người tu chân đều vô cùng nhạy cảm với sát ý.  

Huống chi Quan Thiên Ngạo còn là cao thủ cảnh giới Phân Thần sơ kỳ.  

Dương Bách Xuyên quyết đoán thu lại linh thức, thầm nghĩ cho dù Quan Thiên Ngạo phát hiện ra sát ý cũng không tìm ra kẻ nào.  

Chỉ cần một ý nghĩ là có thể thu lại linh thức, không phải cường giả thì đừng mong truy tìm được.  

Dương Bách Xuyên ngồi trong phòng mình, thầm thề phải chém Quan Thiên Ngạo. Thằng chó này dám nhòm ngó Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền, lại còn nói lời ô uế, không giết sẽ để lại hậu họa.  

...  

Dương Bách Xuyên không biết rằng sự xâm nhập của hắn đã liên lụy tới cô gái tên Tiểu Lục.  

Khoảnh khắc Quan Thiên Ngạo cảm nhận được sát ý, hắn ta lập tức phóng linh thức ra ngoài tìm kiếm, nhưng bên ngoài không có gì bất thường.  

Hắn ta đổ mồ hôi đầy đầu. Sát ý hồi nãy rõ ràng như vậy, ấy thế mà không tìm thấy.  

Sau đó, Quan Thiên Ngạo lại phát hiện ra cấm chế bày trong phòng vẫn nguyên vẹn. Hơn nữa, nếu cấm chế có dị động, có kẻ xâm nhập vào phòng của hắn ta, thì hắn ta nhất định sẽ phát hiện ra ngay lập tức. Thế nhưng cấm chế vẫn còn nguyên vẹn chứng tỏ không có ai xâm nhập, vậy thì sát ý đến từ trong phòng.  

Hắn ta đường đường là thiếu cung chủ Bổ Thiên Cung có tu vi cảnh giới Phân Thần sơ kỳ, cực kỳ tự tin với cấm chế do mình thiết lập. Không ai có thể thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào trong, cho dù vào được cũng động chạm và phá hỏng cấm chế, tuyệt đối không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn ta.  

Do đó, Quan Thiên Ngạo nghĩ rằng sát khí mới rồi ở ngay trong phòng. Nhưng hắn ta đã tìm khắp mọi ngóc ngách trong phòng mà vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của sinh linh thứ ba.  

Như vậy chỉ có một khả năng, sát ý lúc nãy đến từ Tiểu Lục.  

Đúng vậy, chắc chắn là con khốn này. Nhất định là ả bất mãn với hành vi ngược đãi của mình nên phóng ra sát ý, nhưng làm sao có thể thoát khỏi cảm tri cường đại của thiếu cung chủ này?  

Nghĩ tới đây, Quan Thiên Ngạo nổi giận.  

"Con khốn, ngươi muốn giết ta ư?" Quan Thiên Ngạo trừng Tiểu Lục, trong mắt tràn đầy sát ý.  

Tiểu Lục bị Quan Thiên Ngạo hành hạ đến nỗi không còn bao nhiêu sức lực. Nghe thấy câu hỏi hằm hằm sát khí của đối phương, nàng run lên bần bật, xuống khỏi người hắn rồi quỳ rạp xuống đất, run rẩy đáp lời: "Chủ nhân minh giám, Tiểu Lục không dám."  

"Không dám? Hừ, bản thiếu gia biết con khốn nhà ngươi bất mãn trong lòng, cho rằng bản thiếu gia không biết. Đã vậy thì chết đi!"  

Quan Thiên Ngạo với gương mặt dữ tợn đột nhiên vươn tay chộp lên đầu Tiểu Lục.