Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2488



Vân Thiên Tà lạnh lùng hừ mũi: "Sinh Tử là một cảnh giới nhục thể, cần phải có Kim Cương Nhục Thể làm cơ sở. Hiện tại con vừa vặn đạt điều kiện.  

Cảnh giới Kim Cương Nhục Thể là rèn luyện cơ bắp gân cốt đến cường độ như kim cương sắt đá, nói trắng ra Kim Cương Nhục Thể là rèn luyện cơ bắp gân cốt. Mà nhục thể cảnh giới Sinh Tử là tôi luyện máu, khiến máu xảy ra tiến hóa.  

Máu là gốc rễ của cơ thể. Con bị thương cần máu chữa trị tái tạo, con gãy tay gãy chân cũng cần máu tái tạo...  

Vì vậy máu là gốc rễ của cơ thể. Nhục thể cảnh giới Sinh Tử là tôi luyện máu, làm cho trong máu có năng lượng sinh tử, thật ra là khả năng tái tạo.  

Khi nhục thể cảnh giới Sinh Tử đạt đến Đại Thừa, cho dù con chỉ còn một giọt máu cũng có thể khôi phục thân thể. Đương nhiên nói như vậy hơi phóng đại, nhưng đã nói lên sự cường đại thần kỳ của huyết dịch sinh tử.  

Bây giờ việc con cần phải làm là bỏ qua sức mạnh chân khí, dùng sức mạnh thân thể thuần túy leo lên trên. Chỉ cần vượt qua giới hạn cơ thể, tìm đường sống trong chỗ chết, là có thể bước vào cảnh giới Sinh Tử Nhục Thể. Khi nào con bước vào cảnh giới Sinh Tử thì có thể cảm nhận lợi ích trong đó."  

Vân Thiên Tà nói một tràng, Dương Bách Xuyên hiểu ra sư phục không cho mình sử dụng chân khí, mà phải hoàn toàn sử dụng sức mạnh thân thể rèn luyện trong thác nước.  

Có điều nhục thể cảnh giới Sinh Tử trong lời sư phụ thật sự rất hấp dẫn hắn. Trong máu sinh ra khả năng tái sinh tương đương với thân thể bất tử.  

Quả thật đã rất lâu rồi Kim Cương Nhục Thể của hắn không có động tĩnh, kẹt ở bình cảnh. Bản thân hắn cũng cảm nhận được sự bó buộc.  

Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: "Thôi được, sư phụ sẽ không hại mình, cứ thử xem sao, cố gắng hết sứ là được. Dù sao mình cũng có công pháp vô thượng Càn Khôn Tôi Thể Quyết, cho dù không đột phá thì cũng có thể tăng cường nhục thể, tóm lại là chuyện tốt."  

Nói sao làm vậy, Dương Bách Xuyên thầm niệm trong lòng, thu hồi chân khí. Tức thì trọng lực trên người tăng lên rất nhiều, toàn thân bị nguồn lực khổng lồ của thác nước hất xuống.  

Dương Bách Xuyên giật mình. Nơi này không thể phi hành, nếu rơi xuống thì chắc chắn sẽ ngã thành thịt vụn.  

Hắn cuống quýt dùng lực, sử dụng Càn Khôn Tôi Thể quyết, hai tay dùng sức cắm phập vào sườn núi, cuối cùng cũng trụ vững.  

Trong lòng thét to: "Lão già chết tiệt, đây là muốn mạng đó!"  

Lúc này Dương Bách Xuyên cảm thấy chỉ nâng cánh tay lên cũng nặng tựa ngàn cân, huống chi là leo lên, hơn nữa còn phải leo lên vạn trượng. Hắn thầm mắng sư phụ trong lòng.  

Chẳng mấy chốc đôi tay đã tróc da, máu chảy đầm đìa.  

Vả lại, thoáng cái hắn đã rơi về vị trí cũ.  

"Lề mề gì thế, chỉ trầy da tí xíu thì nhằm nhò gì. Tôi luyện thân thể vốn là chịu khổ, giờ mới đến đâu chứ! Hãy nhớ cảnh giới Sinh Tử là tìm đường sống trong chỗ chết giống như con đường tu luyện. Con không kiên trì được, không chịu khổ được, không đột phá cực hạn cơ thể được, thì đừng hòng leo lên cấp bậc cao hơn. Bớt nói nhảm đi, vận chuyển công pháp tôi thể leo lên trên!"  

Trong đầu vang lên tiếng mắng chửi lạnh lùng của Vân Thiên Tà.  

Dương Bách Xuyên giận, nhưng cũng biết lão già chết tiệt nói đúng.  

Hắn cắn răng, gian nan vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết, nâng tay leo lên trên.  

Sau khi thu lại chân khí, cơ thể trực tiếp đối mặt với thác nước cao vạn trượng vuông góc với mặt đất. Y phục trên người hắn nháy mắt bị dòng nước phá rách te tua. Trên người xuất hiện vết thâm tím giống như bị người ta phang gậy, mỗi giây bị mấy nghìn đến gần một vạn gậy phang vào người, cảm giác đau đớn ấy không thể diễn tả bằng lời.  

Hai tay chật vật nhích lên từng chút một, dùng sức cắm vào vách núi, máu chảy đầm đìa.  

Ban đầu Dương Bách Xuyên leo được không tới mười trượng. Nhưng theo áp lực tăng lên, Càn Khôn Tôi Thể Quyết của hắn cũng vận chuyển dần dần nhanh hơn, hắn có thể cảm nhận rõ máu trong cơ thể chảy nhanh hơn.  

Lúc này không biết là Dương Bách Xuyên đã mất cảm giác hay là do Càn Khôn Tôi Thể Quyết, hắn cảm thấy trên người không còn đau như lúc trước.  

Tốc độ cũng tăng nhanh...  

Một canh giờ sau, Dương Bách Xuyên gạt bỏ mọi tạp niệm, quên đi cảm giác đau đớn trên người, tập trung chìm vào sự huyền diệu của việc máu chảy nhanh trong cơ thể sau khi vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết. Đó là một cảm giác mà Dương Bách Xuyên không thể nào diễn tả được.  

Tóm lại là trong đầu hắn chỉ một suy nghĩ: làm cho máu chảy nhanh hơn, nhanh hơn nữa...  

Không lâu sau, bất tri bất giác Dương Bách Xuyên đã đuổi kịp Hầu Đậu Đậu, vượt qua Trịnh Bân Bân. Hắn lao đi băng băng dưới thác nước như một con cá bơi ngược dòng muốn vượt long môn, ngoan cường hăm hở tiến lên.

Ở nơi tiếp giáp giữa tầng thứ ba tầng thứ tư, ba người tiểu trích tiên Đường Đường, Thiên Hồ và Huyền Vũ Bắc Minh dán sát vào vách núi đợi ba người Dương Bách Xuyên.  

Huyền Vũ Bắc Minh cười hì hì: "Các ngươi nói xem trong ba bọn họ, ai sẽ lên đầu tiên?"  

Thiên Hồ nhíu mày: "Tất nhiên là đồ nhi Trịnh Bân Bân của ta."  

"Tỷ tự tin như vậy có căn cứ gì không?" Tiểu trích tiên hỏi.