Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2508



Hai kiếm va chạm vào nhau, 

Dương Bách Xuyên cảm thấy thân thể chấn động không tự chủ được lùi về phía, dừng cách tế đàn 10 mét. 

Lúc này một bóng người chợt xuất hiện trên tế đàn, cầm kiếm trong tay, hai mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên. 

Người này không phải ai khác, đó chính là Hóa Thê Lương. 

Điều này làm cho hắn có chút ngạc nhiên, không phải lúc trước Hóa Thê Lương đã bị Đường Đường và Huyền Vũ Bắc Minh công thêm Thiên Hồ kiềm chế lại rồi sao? 

Nhìn thấy Hóa Thê Lương xuất hiện, có lẽ lão ta đã tránh thoát được sự áp chế của ba lão quái vật, sau khi cảm nhận được Thiên Cốt Thiên Ma Trận bị công kích, nhanh chóng bay đến. 

Hiển nhiên tế đàn xương trắng mới là căn bản của toàn bộ Thiên Trảm, nếu không Hóa Thê Lương cũng không liều mạng như vậy. 

Lúc sư phụ ra tay với tế đàn xương trắng, Hóa Thê Lương lạnh lùng hô to, hiển nhiên rất sốt ruột. 

Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, lúc này Hóa Thê Lương có chút chật vật, nhưng hắn càng lo lắng cho ba lão quái vật hơn, bởi vì Hóa Thê Lương xuất hiện ở tế đàn, chứng tỏ ba người bọn họ bị thương nặng. 

Nhưng đúng lúc này, có ba thân ảnh theo sát đến. 

Dương Bách Xuyên nhìn lại, còn không phải là Đường Đường, Huyền Vũ Bắc Minh và Thiên Hồ hay sao? 

Giờ phút này bộ dạng của ba người đều rất thê thảm, 

Trên người Đường Đường xuất hiện một lỗ máu, khóe miệng Huyền Vũ Bắc Minh chảy máu, hiển nhiên đã chịu nội thương, lúc hóa thành hình người sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Má trái của Thiên Hồ xuất hiện vết thương dài ba tấc, đối với một mỹ nữ yêu nghiệt như Thiên Hồ, đây tuyệt đối là trọng thương, nàng ta coi trọng sắc đẹp hơn tất cả. 

Ba người bị thượng nặng dưới tay của Hóa Thê Lương, chung quy vẫn không áp chế được lão ta, bị lão ta tránh thoát trói buộc. 

Lúc này Hóa Thê Lương đứng trên tế đàn xương trắng, đôi mắt như rắn độc của lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên, căn bản không để ý đến ba người phía sau. 

Dương Bách Xuyên biết Hóa Thê Lương đặt lực chú ý lên trên người mình không phải vì chính mình, mà bởi vì sư phụ Vân Thiên Tà. Rốt cuộc lúc này người làm chủ thân thể hắn chính là sư phụ, nếu đổi thành hắn, có lẽ Hóa Thiên Lương sẽ không thèm liếc nhìn. 

Chỉ thấy Hóa Thê Lương gắt gao nhìn Dương Bách Xuyên, trầm giọng mở miệng nói: “Hơn trăm năm không gặp, không thể tưởng được ngươi vẫn xuất hiện. Năm đó ta đã cảm nhận được trong người tiểu tử này có một hơi thở thần hồn cường đại, xem ra năm đó bổn tọa đoán không sai, quả nhiên đạo hữu dùng pháp mượn thân. 

Bổn tọa chính là người của Thái Huyền Tôn của giới Tu giả, xem ở cái duyên giải vây thành Yêu Quang hơn trăm năm trước, đạo hữu đừng xen vào việc hôm nay, thế nào?” 

Hóa Thê Lương nhìn Dương Bách Xuyên, chờ mong hắn trả lời. 

Hiện tại Dương Bách Xuyên có chút bừng tỉnh, cuối cùng trong lòng cũng biết năm đó vì sao Hóa Thê Lương lại muốn ra tay đưa chính mình ra Sơn Hải Giới. Cũng đúng, dựa theo lời nói của Hóa Thê Lương, năm đó lão ta đưa chính mình ra khỏi Sơn Hải Giới chính là giải vậy, tương đương giúp hắn tránh khỏi sự trả thù của ba tông môn lớn. 

Nhưng nghĩ sâu hơn, Hóa Thê Lương làm như vậy là bởi vì năm đó lão ta cảm nhận được hơi thở của sư phụ Vân Thiên Tà trên người mình nên không dám ra tay, nhưng cũng không muốn kết oán, cho nên dứt khoát đưa chính mình ra khỏi Sơn Hải Giới. 

Mặt ngoài là không xác định hoặc kiêng kị bên cạnh Dương Bách Xuyên có một sự tồn tại cường đại, ngầm có lẽ Hóa Thê Lương không muốn làm Sơn Hải Giới sai lầm nên mới đưa chính mình ra khỏi Sơn Hải Giới. 

Chẳng qua lão ta không nghĩ đến hôm nay sư phụ Vân Thiên Tà sẽ xuất hiện, cho nên lão ta rất kiêng kị, lúc này nói như vậy, có thử cũng có cảnh cáo, bởi vì lão ta đã trịnh trọng dọn ra ba chữ Thái Huyền Tông. 

Lúc này Dương Bách Xuyên không nói gì, dù sao có sư phụ ở, hắn cũng không lo lắng. 

Nhưng Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được rõ sự uy hiếp trong lời nói của Hóa Thê Lương làm cảm xúc của sư phụ dao động rất lớn, hắn biết có lẽ sư phụ sắp nổi giận. 

Nghĩ lại cũng đúng, sư phụ chính là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, là vương trong vương, sao có thể bị một Hóa Thê Lương uy hiếp? 

Quả nhiên, chỉ nghe sư phụ hừ lạnh, nhìn Hóa Thê Lương nói: “Một Tán Tiên nho nhỏ như ngươi có tư cách gì uy hiếp bản tôn? Ở trong mắt bản tôn, Thái Huyền Tông không là cái thá gì cả. 

Năm đó ở thành Yêu Quang, nếu không phải ngươi cảm nhận được hơi thở của lão phu, sợ rằng đã hạ đòn sát thủ đúng không? Còn dám nói kết duyên với bản tôn, kêu to gọi nhỏ trước mặt bản tôn? Ngươi cũng xứng? 

Bản tôn cho ngươi hai con đường, một, phá hủy tế đàn xương trắng, làm không gian thông đạo của Sơn Hải Giới khôi phục bình thường, hai, hiện tại bản tôn sẽ cho ngươi độ kiếp Tán Tiên lần thứ hai, chính mình chọn.”