Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2527



Trong nháy mắt có tới bốn đến năm chục bóng người xông ra, đằng sau còn có rất nhiều hơi thở đang lục tục xuất hiện.  

Dương Bách Xuyên biết lão già làm vậy xem như đã chọc phải tổ ong vò vẽ, cũng không biết lão già có thể ứng phó được hay không.  

Nhưng mà Dương Bách Xuyên lại cảm giác được lão già đang cực kỳ bình tĩnh, mơ hồ cảm thấy ông đang muốn tất cả những người này đều xuất hiện để ông xử lý luôn cả thể.  

Từng tiếng rống giận vang lên, năm lão giả đầu tóc hoa râm hơi thở cường đại xuất hiện rải rác xung quanh Dương Bách Xuyên - hay chính là Vân Thiên Tà.  

“Kẻ nào to gan dám xông vào Thiên Nguyên Tông ta?” Một lão giả dẫn đầu giận dữ đặt câu hỏi, người này chính là Thái Thượng trưởng lão của Thiên Nguyên Tông — Nam Cung Vị Ương.  

“Một kẻ Tam Chuyển Tán Tiên, hai kẻ Nhị Chuyển Tán Tiên, một kẻ Nhất Chuyển Tán Tiên, quá yếu.” Vân Thiên Tà tự nói một tiếng.  

Ngay sau đó Vân Thiên Tà nhìn Tam Chuyển Tán Tiên dẫn đầu, nói: “Tinh Thần Môn bị các ngươi tu hú chiếm tổ, hôm nay bản tôn tới đây là muốn tiêu diệt các ngươi.”  

Sau khi Nam Cung Vị Ương nghe thấy ba chữ “Tinh Thần Môn” thì trong lòng lập tức run lên. Chuyện về Tinh Thần Môn, chỉ có Thái Thượng trưởng lão Thiên Nguyên Tông là ông ta mới biết được, là mấy ngàn năm trước Tổ sư gia cũng là sư phụ của ông ta nghe nói tông môn mình có thù oán với Tinh Thần Môn, cho nên sau khi tăng tiến tu vi đã tới đó báo thù, kết quả phát hiện kẻ thù đã không còn trong Tinh Thần Môn nữa rồi.  

Rồi sau đó Tổ sư gia đã trực tiếp tấn công Tinh Thần Môn, cuối cùng chém giết rất nhiều tu chân giả của Tinh Thần Môn. Tinh Thần Môn chẳng còn dư lại mấy đệ tử nên đã đóng sơn môn lại, sau đó tổ sư gia của Thiên Nguyên Tông cũng trực tiếp phong ấn sơn môn của Tinh Thần Môn, tương đương với việc phong ấn Tinh Thần Môn lại.  

Phong ấn Tinh Thần Môn hoàn toàn cũng là bởi Tổ sư gia sợ Tinh Thần Môn sẽ có viện trợ từ bên ngoài tìm đến trả thù. Năm nghìn năm đã trôi qua rồi, không ngờ vẫn có người tìm đến, nhìn điệu bộ của người này, chắc cũng chẳng cần phải nói mấy câu dư thừa, đánh nhau là chuyện không thể tránh khỏi rồi.  

Kế hoạch bây giờ cũng chỉ có giết chết người này thôi, mà cần phải giết chết, đối phương huỷ hoại sơn môn của Thiên Nguyên Tông nên nhất định phải chết.  

Nhưng mà Nam Cung Vị Ương nhìn không thấu đối phương, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên không thôi, nhưng ngẫm lại đây là tông môn nhà mình, trong Thiên Nguyên Tông của ông ta cũng có vô vàn đệ tử, bên người còn có bốn Địa Tiên, sau lưng còn có hơn mười tu chân giả tu vi Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, có cả một vị tông chủ tu vi Đại Thừa, đội hình cường đại như vậy, dù đối phương có tu vi ngang ngửa với cường giả sắp phi thăng, Nam Cung Vị Ương cũng không sợ.  

Ông ta lập tức ra lệnh: “Bày trận.”  

Vừa ra lệnh xong, một đám cường giả ở sau lưng lập tức vây kín Dương Bách Xuyên hoặc là nói Vân Thiên Tà từ trong ra ngoài.  

Chẳng qua giờ phút này Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được lão già đang nở nụ cười, là một nụ cười lạnh.  

Dương Bách Xuyên lạnh lùng bàng quan giống như một khán giả, hắn có thể cảm nhận được sư phụ Vân Thiên Tà không thèm để ý tới việc mình bị vây kín tứ phía, thậm chí cả khi bị cao thủ Thiên Nguyên Tông bày trận cũng chẳng thèm quan tâm chút nào. Ông để mặc bọn họ thoả sức bày ra Long Môn Trận.  

Lúc này Dương Bách Xuyên lại có chút lo lắng, không nhịn được nói: “Lão già người mau ra tay đi, chúng ta bị bọn họ bao vây rồi.”  

“Gấp gì chứ, đợi người của bọn họ đến đông đủ hết rồi, vi sư sẽ giết sạch bọn chúng.” Vân Thiên Tà hừ lạnh.  

Dương Bách Xuyên nghe xong, trong lòng ứa ra mồ hôi lạnh.  

Có cảm giác như lão già đang đùa với lửa vậy, rốt cuộc nhìn ra xung quanh tất cả đều là tu chân giả. Trong khoảng thời gian ngắn bốn phía đã tập trung gần trăm người, hiển nhiên trăm người này đều là tu sĩ có tu vi không yếu.  

Tuy rằng khí thế mà lão già phát ra khiến hắn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cảm giác lão già mạnh đến không gì cản nổi, nhưng… Cảm giác chỉ là cảm giác, hắn không dám chắc lão già có thể đối phó được với nhiều tu sĩ như vậy không nữa.  

Trong lòng lo lắng thì vẫn lo lắng, nhưng Dương Bách Xuyên biết hắn cũng không quản nổi, bởi vì giờ phút này lão già là người nắm quyền.  

Nên hắn cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến.  

Giờ phút này, những người vây quanh bọn họ đã bắt đầu phát ra chân khí cường đại từ trên người.  

Mắt thấy trận pháp bằng người của Thiên Nguyên Tông sắp thành hình rồi, Dương Bách Xuyên cực kỳ lo lắng.  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng phát hiện lão già ra tay.  

Ông trầm giọng mở miệng, hai tay tạo thành pháp quyết, miệng hô: “Pháp tương thần thông, lên.”  

Cuối cùng một chữ “lên” vừa dứt, Dương Bách Xuyên cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình đang nhanh chóng chuyển động, ánh sáng vàng bùng nổ khắp cơ thể, cảm giác được cơ thể đột ngột trương phồng lên. Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên cảm thấy cơ thể mình như vừa cao lên mấy chục trượng.  

Ngay sau đó đám người của Thiên Nguyên Tông ở trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên lại trở nên vô cùng nhỏ bé.  

Sau đó Dương Bách Xuyên lại nghe thấy sư phụ trầm giọng thì thầm: “Phong vân càn khôn, phiên thủ vi vân, chết.”  

Hai lòng bàn tay hợp lại, hung mãnh đập vào đám người Thiên Nguyên Tông ở dưới chân.  

“Ầm ầm ầm uỳnh…”