Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2681



Ánh mắt Lâu Hải Đường trở nên lạnh lẽo. Sau khi nàng ta nhìn thấy Dương Bách Xuyên bị thương, trong tay xuất hiện một chiếc cung vô tiễn (*), lập tức kéo căng dây cung rồi bắn tới Lệ Thanh Thiện. Nàng ta lẩm bẩm gì đó, cuối cùng chỉ nghe thấy Lâu Hải Đường nhẹ giọng nói: "Thất Tinh Liệp Ma Tiễn!"  

(*) Cung vô tiễn: cung tên không có mũi tên  

Tức thì bảy tia sáng chói mắt từ cung tên bắn ra, từng mũi tên nổ tung trên người Lệ Thanh Thiện.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên bị thương nặng, ngã trên mặt đất hộc máu, hắn cảm nhận được khí tức mênh mông phát ra từ chiếc cung tên trong tay Lâu Hải Đường.  

"Không... không... Á!"  

Lệ Thanh Thiện hoảng sợ thét lên, hai mắt trợn to. Lão ta lập tức thuấn di, cấp tốc né tránh, nhưng không thể nào tránh được Thất Tinh Tiễn mà Lâu Hải Đường bắn ra.  

Cuối cùng, trong tiếng kêu gào thảm thiết, Lệ Thanh Thiện không thể tránh được bất kỳ một mũi tên nào. Khoảnh khắc bảy mũi tên đồng loạt bắn trúng người Lệ Thanh Thiện, toàn thân lão ta phát ra ánh sáng chói mắt, nổ bùm một tiếng rồi nát vụn.  

Không gian trở nên yên tĩnh.  

Lâu Hải Đường thu lại cung tên, sắc mặt tái nhợt như giấy. Thấy vậy, Dương Bách Xuyên trầm ngâm suy tư, thầm đoán cung vô tiễn của Lâu Hải Đường rất mạnh.

Nhìn dáng vẻ của Lâu Hải Đường, nhất định là nàng ta đã bỏ ra cái giá rất lớn. Dương Bách Xuyên vốn giận Lâu Hải Đường, nhưng lúc này thấy sắc mặt nàng ta nhợt nhạt như vậy thì cũng nguôi giận.  

Nếu không phải nàng ta tin Lệ Thanh Thiện, giết lão ta ngay từ đầu luôn, thì hắn sẽ không bị thương.  

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên không dám trách mắng Lâu Hải Đường. Tốc độ lật mặt của nữ nhân này quá nhanh, tính cách kỳ quặc, hắn không chọc nổi.  

"Ngươi sao rồi?"  

Lâu Hải Đường đi tới hỏi Dương Bách Xuyên.  

"Không chết được." Dương Bách Xuyên cứng rắn trả lời.  

"Sao thế? Còn giận à?" Lâu Hải Đường cười khanh khách hỏi.  

Dương Bách Xuyên vốn không muốn nói, nhưng nghe thấy nàng ta cố ý hỏi, hắn lập tức nổi cáu, giận dữ nhìn nàng ta: "Không phải chúng ta đã giao hẹn là ta gọi thì ngươi sẽ xuất hiện ư? Ta cmn gọi hai lần ngươi mới xuất hiện. Ngươi cố ý phải không? Rõ ràng là lúc nãy có thể giết Lệ Thanh Thiện, nhưng ngươi lại tin lời hắn. Ngươi đâu phải tu sĩ nhỏ bé mới tu luyện, ngươi là lão quái vật Đại Thừa kỳ đấy, thế mà chút mưu kế ấy cũng không hiểu, hại ta bị thương vô ích, suýt chút nữa thì đi đời nhà ma biết không? Ta chết rồi thì cmn ai giải độc cho ngươi?"  

Vốn dĩ Lâu Hải Đường nhìn dáng vẻ tức giận của Dương Bách Xuyên thì cảm thấy rất thú vị, còn cười hì hì nhìn hắn nổi giận. Nhưng khi nghe thấy Dương Bách Xuyên gọi mình là lão quái vật, nàng ta không nhịn được, bèn trở tay quật ngã Dương Bách Xuyên, lập tức trở mặt.  

"Lão nương già lắm hả? Ngươi nói ai là lão quái vật thế?" Sát khí trên người Lâu Hải Đường phủ lên người Dương Bách Xuyên.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới giật mình tỉnh táo lại. Hắn đang nổi giận với một tu sĩ Đại Thừa kỳ, hơn nữa đối phương còn là hạng người lật mặt nhanh hơn lật sách.  

Dương Bách Xuyên bị Lâu Hải Đường quật ngã ra đất, tuy không bị thương nhưng trong lòng rất ấm ức.  

Cmn lão tử muốn thực lực, muốn có thực lực mạnh mẽ, sau đó treo cô nàng này lên đánh!  

Bị một nữ nhân đánh mắng trước mặt nhiều người như vậy, mất hết thể diện rồi.  

Nhưng... Tên họ Dương nào đó không có cách nào, bởi vì Lâu Hải Đường là tu sĩ Đại Thừa kỳ, hắn không chọc nổi.  

Đúng lúc này, Lâu Hải Đường sầm mặt cười gằn: "Đừng ra vẻ ta đây! Nếu lão nương không nhìn thấu mưu kế của Lệ Thanh Thiện thì thằng nhãi nhà ngươi đã bị lão ta đập chết rồi, làm gì sống được đến bây giờ?"  

Nghe Lâu Hải Đường nói vậy, Dương Bách Xuyên thoáng sửng sốt. Nghe chừng ý của Lâu Hải Đường là nàng ta đã nhìn thấu suy nghĩ của Lệ Thanh Thiện, chẳng qua không nói ra mà thôi. Ngẫm lại thì hình như đúng là như thế. Bởi vì Lệ Thanh Thiện đánh lén hắn trong lúc giả vờ nhặt xác cho gia chủ Lệ gia, kết quả là trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâu Hải Đường đã chắn trước người hắn.  

Điều này chứng tỏ Lâu Hải Đường đã chuẩn bị từ trước, hay nói chính xác hơn là nàng ta đã đề phòng Lệ Thanh Thiện. Nếu không, làm sao nàng ta có thể chắn trước mặt mình trong thời gian ngắn như vậy.  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên hơi ngượng ngùng, hắn biết là mình đã trách nhầm Lâu Hải Đường.  

Cũng phải, người ta là lão quái vật không biết đã tu luyện bao nhiêu năm, có thể tu luyện tới cảnh giới Đại Thừa thì làm gì có chuyện không có kinh nghiệm, không nhìn ra mưu kế của Lệ Thanh Thiện.  

Lúc này tên họ Dương nào đó vô cùng xấu hổ.