Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2710



Với Dương Bách Xuyên mà nói, đây là lần đầu tiên mà hắn nghe tới có sự tồn tại của một thế giới tên là Tinh Hải Thái Hoang, đúng là rất mới mẻ.  

Hơn nữa, hắn biết những gì Lâu Hải Đường nói tới việc chuẩn bị cho thiên kiếp là thật, hắn động tâm, đặc biệt là sau khi nghe Lâu Hải Đường nói, ở Thái Hải Thái Hoang sẽ gặp được những thiên tài xuất chúng tới từ vô số những thế giới nhỏ và cửu đại Tinh Cương, chỉ vậy thôi đã đủ cho hắn đưa ra quyết định, ai mà không có lòng háo thắng?  

Hơn nữa, nếu muốn trưởng thành thì bắt buộc phải trải qua rèn luyện, mài rũa, với hắn mà nói thì Tinh Hải Thái Hoang chính là một nơi tốt.  

Còn về nguy hiểm, Dương Bách Xuyên cảm thấy, trên con đường trường thành thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm.  

Thế nên đợi Lâu Hải Đường nói xong, hắn đã đáp: “Ta đi.”  

Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra, Lâu Hải Đường nói với hắn nhiều như vậy hoàn toàn là thật lòng muốn tốt cho hắn, hơn nữa, đúng như Lâu Hải Đường đã nói, đây là một cơ duyên cho hắn.  

Quan trọng là sau khi Dương Bách Xuyên biết được có rất nhiều bậc kỳ tài tới Tinh Hải Thái Hoang, đây là một chuyện rất hấp dẫn.  

Từ khi tu luyện, Dương Bách Xuyên đã chịu sự ảnh hưởng của lão đầu, thật ra bề ngoài thì trông hắn có vẻ như rất khiêm tốn, nhưng chỉ riêng hắn mới biết sự kiêu ngạo trong xương cốt của mình.  

Bây giờ nghe thấy Lâu Hải Đường nói Tu Chân Giới có rất nhiều bậc kỳ tài, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác tự hào, muốn xem những nhân vật đó sẽ có phong thái ra sao.  

Nhưng mà, tình huống hiện tại của Tinh Thần Môn khiến hắn không yên tâm, hắn nói muốn đi nhưng dù sao thì vẫn không yên lòng.  

Lâu Hải Đường nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Dương Bách Xuyên, nàng mỉm cười: “Có phải ngươi lo, sau khi ngươi đi thì Tinh Thần Môn sẽ bị Thái Huyền Tông làm khó dễ?”  

Dương Bách Xuyên cười, coi như là thầm chấp nhận, hắn càng ngày càng thích sự thông minh của Lâu Hải Đường.  

“Chuyện này thì ngươi cứ yên tâm, thật ra lúc đầu ta nói với ngươi, nữ nhi của Lệ Thanh Thiện sẽ báo thù, có thể là thật, nhưng khi nào báo thù, bao giờ Thái Huyền Tông ra tay thì ta chỉ dọa ngươi thôi, không chắc.  

Thái Huyền Tông được xưng là tông môn đứng đầu phía Bắc, bọn họ cần thể diện, hơn nữa công thêm việc cách đó không lâu bọn họ vừa mới có một cuộc đại chiến với tông môn khác, xác thực đã tuyên bố phong sơn, chắc chắn là đã dặn dò đệ tử môn hạ không được đi gây sự, thế nên cho dù nữ nhi của Lệ Thanh Thiện biết được Lệ gia diệt môn thì nhiều nhất là tự nàng ta hoặc gọi thêm mấy đồng môn đi báo thù, Thái Huyền Tông sẽ không vì chuyện riêng của một đệ tử mà làm to chuyện, làm vậy sẽ mất đi phong độ của tông môn đứng đầu, tông môn càng lớn thì càng để ý tới mặt mũi.  

Thế nên ngươi không cần lo lắng cho Tinh Thần Môn, nếu như ta đã trở thành nữ nhân của ngươi thì sẽ có một phần trách nhiệm, ngươi yên tâm đi đi, nếu như Lệ gia thật sự tới Tinh Thần Môn gây phiền phức, một tu sĩ Đại Thừa của thương hội Nhật Nguyệt Tinh Thần như ta vẫn có chút tiếng nói, bọn họ sẽ không dám làm loạn đâu.”  

Mặc dù Lâu Hải Đường nói rất nhỏ nhẹ, nhưng từng chữ lại vô cùng tự tin mạnh mẽ.  

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì sững người, cảm thấy Lâu Hải Đường nói không sai, Thái Huyền Tông cách Tinh Thần Môn khá xa, so với Thái Huyền Tông thì Tinh Thần Môn chỉ là một môn phái nhỏ, dãy núi Tinh Thần cũng chỉ như một vùng đất cỏn con, hoặc nói thẳng ra là không đáng.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: “Sao ta lại có cảm giác như mình đang ăn cơm mềm, phải nhờ   

“Hahaha, ngươi cũng ra dáng đại trượng phu đó chứ, nhưng mà ta là nữ nhân của ngươi, san sẻ chút việc trong nhà không được hay sao?” Lâu Hải Đường cười nói.  

“Hahaha...được được được, ta ăn cơm mềm vậy, ba ngày sau ta sẽ đi Tinh Hải Thái Hoang, Tinh Thần Môn phải trông cậy vào tỷ rồi, nhưng bình thường thì tỷ cũng không cần phải lo lắng, thật ra ta đã để lại một phân thân củ sen ở lại tọa trấn...” Dương Bách Xuyên không giấu Lâu Hải Đường bất cứ điều gì, hắn nói với Lâu Hải Đường tất cả những gì có thể nói, bao gồm cả chuyện mình còn một Vân Môn ở Sơn Hải Giới, thậm chí là sự tồn tại của những nữ nhân khác, hắn cũng nói cho Lâu Hải Đường.  

Vốn tưởng rằng Lâu Hải Đường sẽ tức giận bởi vì hắn có nữ nhân khác, nhưng ngoài sức tưởng tượng, Lâu Hải Đường lại không hề tức giận, nàng chỉ cười nói không quan tâm...Ở Tu Chân Giới, cường giả đều có mấy đạo lữ, nàng chỉ hy vọng trong trái tim của Dương Bách Xuyên có vị trí cho nàng.  

Hai người nói chuyện một lúc, Dương Bách Xuyên liền rời đi, hắn còn phải trở về Tinh Thần Môn sắp xếp một chút, ba ngày sau lại tới tửu lâu, đến khi đó tửu lâu sẽ có thương hội đi tới Ngân Hà, Lâu Hải Đường đã sắp xếp tất cả, lúc chia tay, Lâu Hải Đường thuận tay đưa ra một chiếc nhẫn Càn Khôn, nói: “Chiếc nhẫn Càn Khôn này có một chiếc la bàn tinh hải, còn có chú truyền tống do ta luyện chế, ngươi mang theo đi... “  

Dương Bách Xuyên biết chỉ có tu sĩ Đại Thừa mới có thể luyện chế chú truyền tống, hắn cũng không từ chối mà nhận lấy, sau đó rời khỏi tửu lâu Tinh Thần, quay trở về Tinh Thần Môn.  

Sau khi Dương Bách Xuyên rời khỏi tửu lâu Tinh Thần, bên trong phòng Lâu Hải Đường, một viên đá trang trí ở góc phòng đột nhiên lóe lên ánh sáng, và biến thành một cậu bé mập mạp trông khoảng tám hoặc chín tuổi, hốc mắt đảo một vòng, nhìn Lâu Hải Đường nói: “Chủ nhân, người tội gì phải làm như vậy? Vì một nam nhân có đáng hay không?”