Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2814



Có điều, trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên đã được mở mang kiến thức cái gì gọi là sự tàn độc của Yêu Vương!  

Gần như trong thời gian cực ngắn, một vuốt của Yêu Vương lật qua đánh về vuốt trước của Thú Ngũ Hành ra, lúc rống giận lại há miệng cắn xé cổ của Thú Ngũ Hành, dáng vẻ giống như không cắn đứt cổ Thú Ngũ Hành thì không bỏ qua.  

Thấy cảnh này, trong lòng Dương Bách Xuyên sốt ruột, cũng không quan tâm điều gì mà thi triển kiếm kỹ, trực tiếp nhảy lên đâm về phía đầu của Yêu Vương, muốn ép Yêu Vương từ bỏ công kích đối với Thú Ngũ Hành.  

Thế nhưng phản ứng tiếp theo của Yêu Vương khiến trong lòng hắn hoảng sợ rồi.  

“Grào…”  

Đây là tiếng kêu thảm thiết của Thú Ngũ Hành, hắn ta không kịp né tránh, vẫn bị Yêu Vương cắn lên cổ phát ra tiếng kêu thảm thiết.  

“Phụt…”  

Lúc này, một kiếm của Dương Bách Xuyên cũng đã đâm lên đầu của Yêu Vương, nhưng lại chỉ đâm vào hơn tấc, giáp da của Yêu Vương vượt xa giáp gia của thú Nhân Viên Ngạc Ngư bình thường, vô cùng bền bỉ. Một kiếm này của hắn là một kiếm dùng hết toàn bộ chân khí, nhưng cũng chỉ đâm vào đầu Yêu Vương được hơn tấc thôi, giống như không hề tạo ra tổn thương mang tính thực chất đối với Yêu Vương.  

Một kiếm của Dương Bách Xuyên không hề khiến Yêu Vương từ bỏ cắn xé Thú Ngũ Hành, cuối cùng vẫn cắn thật chặt lấy cổ của Thú Ngũ Hành, tàn độc không hề nhả ra.  

Nếu không phải Thú Ngũ hành có thân hình khổng lồ, cổ thô to, thì một cái cắn này đủ để cắn đứt cổ của Thú Ngũ Hành rồi.  

“Grào…” Thú Ngũ Hành bị Yêu Vương cắn cổ, ánh sáng không màu khắp người bùng lên mãnh liệt, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được Thú Ngũ Hành đang tụ tập sức mạnh đến chỗ cổ, chắc là đề phòng bị Yêu Vương cắn đứt, một đòn này cũng khiến Thú Ngũ Hành mất đi sức chiến đấu.  

Chẳng khác nào bị tóm lấy mệnh môn vậy, phản kháng cũng khó khăn.  

Máu chảy giàn giụa, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên nôn nóng, liều mạng thúc giục chân khí trên kiếm Đồ Long, muốn một kiếm kết liễu Yêu Vương.  

Đâu biết lúc hắn thúc giục chân khí, đã cảm nhận được rõ ràng trên đầu Yêu Vương cũng truyền tới một sức mạnh to lớn chống lại hắn, lúc này làm cho kiếm Đồ Long của Dương Bách Xuyên hoàn toàn không đâm xuyên được chút nào. Hắn đã dùng hết sức lực toàn thân, cho dù là như vậy, Yêu Vương cũng không nhả Thú Ngũ Hành ra. Cho nên mới nói Dương Bách Xuyên đã được mở mang kiến thức cái gì gọi là sự tàn độc của Yêu Vương.

Thú Ngũ Hành làm mù một con mắt của Yêu Vương, con Yêu Vương này lập tức liều mạng muốn giết chết Thú Ngũ Hành.   

Trong lòng nó sốt ruột, Lục Yên Chi ra tay, nàng nhảy lên đến tầng đầu của Yêu Vương, đúng lúc bị Thú Ngũ Hành bắt mù một bên mắt, bình sứ nhỏ đang được cầm trong tay cũng bị nó bóp nát.   

Ngay tức khắc, nọc độc mang tử khí mùi tanh nồng trong lòng bàn tay Lục Yên Chi cùng với huyết dịch sau khi nàng ta cố ý cắt đứt bàn tay chảy xuống, hai thứ hòa tan vào nhau. Ngay sau đó trong lòng bàn tay Lục Yên Chi có một luồng khí lưu màu đen, giống như chân khí xuất hiện hoà quyện nọc độc màu tím đen dung hợp huyết dịch trong lòng bàn tay rồi bắn về phía con mắt trái bị mù của Yêu Vương.   

Ngay sau đó, Lục Yên Chi phóng độc thành công, nọc độc và độc khí do nàng ta thúc dục lập tức tiến vào trong con mắt bị Thú Ngũ Hành bắt mù.   

“Xì…”   

Ngay sau đó trong lỗ mũi Yêu Vương phát ra thanh âm, cả người run rẩy, nhưng… miệng nó vẫn kiên quyết không buông Thú Ngũ Hành ra, rõ ràng là nọc độc của Lục Yên Chi đã làm cho Yêu Vương rất đau đớn, nhưng con súc sinh này vẫn kiên quyết không buông cái miệng đang cắn chặt vào cổ Thú Ngũ Hành.   

Khiến cho toàn thân Thú Ngũ Hành cũng bắt đầu co giật.   

Cảnh tượng này làm cho Dương Bách Xuyên kinh hãi.   

Sau khi trơ mắt nhìn Lục Yên Chi phóng độc thành công, toàn thân Yêu Vương run rẩy, làm cho Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi cũng thở phào.   

Nhưng chỉ trong nháy mắt đó thôi, sau đó toàn thân Yêu Vương bạo phát quang mang bạch sắc, chỉ trong thời gian ngắn đã làm chói mắt như mặt trời, Dương Bách Xuyên theo bản năng nhắm mắt lại.