Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2829



Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, bên tai truyền đến tiếng đánh nhau và tiếng gào rống tức giận từ phía xa.

"Thạch Đầu qua đó xem..." Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh bèn nói.  

"Hix, chủ nhân ơi hay là đừng đi nữa nhé? Có thể đánh nhau ở đây chắc hẳn là sinh linh lãnh chúa một phương, chúng ta không trà trộn nổi đâu." Thạch Thanh nói.  

Dương Bách Xuyên đảo tròng mắt, ánh mắt lấp lánh: "Sinh linh lãnh chúa là gì?"  

"Mỗi sinh linh mạnh mẽ đều có lãnh địa của mình, bản lĩnh càng cao cường thì diện tích lãnh địa càng lớn. Khi có sinh linh khác xông vào lãnh địa muốn cướp đoạt địa bàn, hai bên sẽ đại chiến." Thạch Thanh lóe lên ánh sáng xanh trả lời.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, thình lình nói: "Thạch Đầu, ngươi nói xem nếu để sinh linh yêu thú trong di tích thành cổ đối phó với Nguyên Thần Huyễn và Phong  m Dương, liệu có giết được hai lão già này không?"  

Thạch Thanh vô thức trả lời: "Nếu có yêu thú Thái Hoang hỗ trợ đối phó với hai lão già kia, đúng là có thể giết bọn họ cũng không chừng..."  

Thạch Thanh nói đến đây thì dừng lại, cười khổ: "Chủ nhân, ý tưởng này của ngươi quá kỳ lạ. Ta đã nói rồi mà, sinh linh Thái Hoang vô cùng kỳ dị, không thể so sánh với sinh linh bên ngoài. Hơn nữa, phần lớn chúng không có nhiều trí tuệ, mà có trí tuệ thì đều là lãnh chúa một phương, tối thiểu cũng là tiểu lãnh chúa.  

Sinh linh cấp bậc này không có cách nào khống chế được đâu. Ngươi xông lên trước sẽ bị tấn công đấy. Vẫn nên nghĩ cách khác thì hơn. Muốn khống chế sinh linh Thái Hoang là chuyện hoàn toàn không có khả năng."  

Dương Bách Xuyên nghe xong không nói gì, nhưng trong đầu đã có ý tưởng. Theo lời Thạch Thanh, sinh linh yêu thú Thái Hoang không dễ khống chế, nhưng đối với Dương Bách Xuyên thì không phải là không có cơ hội. Về chuyện đối phó với yêu thú, hắn còn có một con át chủ bài, chẳng qua rất khó thực hiện, nhưng không phải là không có cơ hội.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên phớt lờ ý kiến phản đối của Thạch Thanh, đi thẳng về phía nguồn âm. Hắn muốn đi xem sinh linh yêu thú cấp bậc lãnh chúa trong Thái Hoang, nếu nắm được cơ hội có thể ra tay thì sẽ ra tay đối phó với Nguyên Thần Huyễn và Phong  m Dương.  

Có lẽ lúc này hai lão già kia đã vào trong di tích thành cổ rồi.  

...  

Dương Bách Xuyên và Thạch Thanh lần theo hướng âm thanh mơ hồ, sau khi đi được hơn hai mươi dặm, trong tầm mắt xuất hiện một khu vườn có tường vây quanh, bên trong xanh um tươi tốt, tiếng gào thét truyền ra từ đó.  

Tường vây đã bị sập nhiều chỗ, không cần tìm cửa vào, Dương Bách Xuyên dẫn theo Thạch Thanh đi thẳng vào trong.  

"Gừ gừ..."  

Tiếng gầm gào của yêu thú càng lúc càng rõ...  

Sau khi Dương Bách Xuyên và Thạch Thanh tiến vào khu vườn, mùi linh dược tràn vào khoang mũi. Dương Bách Xuyên kinh ngạc, thầm nghĩ: "Lẽ nào nơi này là một vườn linh dược?"  

Hắn vừa nghĩ vừa tiếp tục đi về phía trước. Quả nhiên trên đường đi hắn phát hiện một số loại linh dược mọc rải rác. Có loại mọc trong cỏ hoang, có loại mọc một mình một chỗ, rõ ràng là nơi này bị bỏ hoang đã lâu.  

Những linh dược trong tầm mắt không phải là linh dược nhiều năm, nhiều nhất cũng chỉ một hai trăm năm, song có một số loại linh dược quý hiếm. Dương Bách Xuyên nhìn thấy linh dược quý hiếm đều thầm niệm trong đầu, chuyển dời vào vườn linh dược trong không gian bình Càn Khôn. Dù sao không gian bình Càn Khôn của hắn cũng có vườn linh dược, có chín Thái Châu Nữ quản lý, cho nên hắn lập tức bổ sung chủng loại cho vườn linh dược.  

So với vườn linh dược của các tông môn lớn ở Tu Chân Giới, vườn linh dược trong không gian bình Càn Khôn của Dương Bách Xuyên không nhằm nhò gì, vì vậy hắn cần làm phong phú vườn linh dược của mình, cứ trồng linh dược trong đó cho chúng từ từ phát triển là được, nói không chừng sau này có thể dùng đến.  

Hắn có thể luyện đan, mà luyện đan sư có thể luyện đan từ bất cứ linh dược gì, không cho phép xảy ra tình trạng linh dược bị bỏ hoang.  

Có lẽ trước đây khu vườn này là một vườn linh dược, chẳng qua là bị bỏ hoang rất lâu mà thôi. Chắc chắn linh dược cao cấp lâu năm đã bị yêu thú sống ở đây ăn hết, hoặc là bị ai đó đào rồi.  

Nhưng Dương Bách Xuyên không để ý. Hắn có bình Càn Khôn, giờ lại có những linh dược này thì hắn có thể từ từ nuôi dưỡng. Hơn nữa, hắn biết có một số linh dược không nhất định là càng lâu năm càng có giá trị.  

Đi thêm mấy chục mét vào sâu bên trong, tầm mắt đột nhiên sáng ngời, sương mù dày đặc mờ đi không ít. Dương Bách Xuyên nhìn thấy một người một thú đang đánh nhau.  

Một khoảng đất trống bán kính tầm trăm mét xuất hiện, đâu đâu cũng có hố.