Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2838



Sau một kích rống gào của báo Phi Văn, Phong Âm Dương bị đánh lui ba bốn thước, lần nữa phu ra một ngụm máu.  

Sắc mặt lão ta càng thêm tái nhợt.  

“Gào... xẹt xẹt…”  

“A...”  

Lúc này báo Phi Văn vẫn chưa bị thương tổn gì, sau khi đánh một kích tới Phong Âm Dương không thành, nó dang rộng đôi cánh bay lên, toàn thân có lôi điện vờn quanh, trên bầu trời sấm sét đánh ầm ầm, lại dẫn động Thái Hoang Lôi Thiên bắt đầu tấn công Phong Âm Dương.  

Lần này mày mặt Phong Âm Dương đại biến, nếu lão ta không bị thương, đối mặt với Thiên Lôi do báo Phi Văn dẫn động chắc chắn không hề sợ hãi, nhưng bây giờ lão ta cảm giác mình gặp nguy rồi.  

“Lão Độc vật, ngươi thế nào rồi, vẫn chưa chết thì mau tới giúp ta đối phó con súc sinh này…” Phong Âm Dương thúc giục sức lực toàn thân, không hề quay đầu lại mà nói cầu cứu với Nguyên Thần Huyễn.  

Còn Nguyên Thần Huyễn thì sao?  

Giờ phút này lão ta còn chật vật hơn Phong Âm Dương, bị Thẩm Dạ trước khi chết đánh cho một kích nên giờ lão đang bị thương rất nặng, chiến giáp trên người đều vỡ tan mất đi tác dụng, nếu không phải còn chiến giáp ở đây, lão ta có thể đã trực tiếp ngất đi rồi.  

Dù Nguyên Thần Huyễn không nhìn thì vẫn biết tình cảnh của Phong Âm Dương, lão ta đương nhiên không muốn Phong Âm Dương chết, bởi vì lão còn phải trông cậy vào Phong Âm Dương giúp lão ta luyện hóa Lục Yên Chi.  

Cho nên Nguyên Thần Huyễn cần nghĩ cách giúp Phong Âm Dương, thứ lão ta nghĩ đến đầu tiên chính là bùa Long Lân trong tay Thẩm Dạ, lão ta muốn lấy bùa Long Lân giúp Phong Âm Dương đối phó báo Phi Văn.  

Nhưng lúc nghe được Phong Âm Dương cầu cứu cũng chính là thời điểm Nguyên Thần Huyễn nhìn về phía Thẩm Dạ, chỉ là một giây sau Nguyên Thần Huyễn lại giận dữ quát lên: “Nghiệt súc ngươi dám…”  

Nguyên Thần Huyễn nhìn thấy một con chồn màu vàng đột nhiên lóe lên xuất hiện, vèo một cái phóng tới bên cạnh thi thể Thẩm Dạ, miệng ngậm bùa Long Lân trong tay Thẩm Dạ bỏ chạy.  

Điều này làm cho Nguyên Thần Huyễn tức đến hộc máu, lão ta liều mạng bị Thẩm Dạ làm trọng thương, còn không phải vì lá bùa Long Lân trong tay Thẩm Dạ ư?  

Nhưng ai có thể ngờ lại đột nhiên xuất hiện một con chồn vàng trộm đào chứ?  

Mặc Nguyên Thần Huyễn chửi rủa, Chồn nhỏ chẳng bị tổn hại gì, sau khi lấy được bùa Long Lân chồn nhỏ vèo một cái lập tức biến mất trong màn sương mù dày đặc, không cho Nguyên Thần Huyễn có cơ hội truy đuổi.  

Ở đây không dùng được linh thức mà tốc độ của Chồn nhỏ lại nhanh, Nguyên Thần Huyễn cũng chỉ có thể trợn trừng mắt.  

“Ầm... xẹt xẹt…”  

“A…”  

Lúc này Phong Âm Dương phát ra tiếng kêu rên đau đớn.  

Nguyên Thần Huyễn vội vàng nhìn lại, trong lúc lão ta mắng chửi Chồn nhỏ thì Phong Âm Dương bị báo Phi Văn dẫn động lôi điện bổ xuống.  

Giờ phút này Nguyên Thần Huyễn cũng chỉ có thể chạy tới giúp Phong Âm Dương đối phó báo Phi Văn.  

...  

Chồn nhỏ ở bên này tranh công cầm bùa Long Lân giao cho Dương Bách Xuyên.  

“Chít chít…”  

Chồn nhỏ đắc ý kêu hai tiếng.  

“Nhỏ giọng một chút.” Dương Bách Xuyên ra hiệu bảo Chồn nhỏ đừng lên tiếng, nhận lấy bùa Long Lân mà Chồn nhỏ ‘chôm’ được, Dương mỗ chảy nước miếng hết lười khen ngợi Chồn nhỏ.  

Hắn tận mắt nhìn thấy Thẩm Dạ sau khi thúc giục bùa Long Lân lập tức khiến cho hai lão bất tử Phong Âm Dương và Nguyên Thần Huyễn đều mất nửa cái mạng.  

Bây giờ đại sát khí này đã nằm trong tay hắn, trong mắt Dương mỗ ngập tràn ánh sáng, hắn tỉ mỉ quan sát bùa Long Lân.  

Miếng vảy màu hồng mỏng manh, cầm trong tay mát lạnh, phía trên có những hoa văn cổ xưa vô cùng phức tạp. Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra đại khái những hình vẽ này đều là văn trận công kích, nhưng những văn trận này hắn chưa từng thấy qua bao giờ, hắn nghĩ đây hẳn là văn trận công kích vô cùng cường đại cổ xưa được khắc ở trên Long Lân, tạo thành bùa Long Lân.  

Lúc này dù mới chỉ cầm bùa trên tay nhưng Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được uy lực cường đại ẩn chứa bên trong, sau khi phóng thích linh thức tiến vào bên trong hắn đã nắm rõ công dụng của bùa Long Lân.