Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2840



Một tay hắn cầm đá Đả Tiên ném về phía Nguyên Thần Huyễn để ngăn lão ta đi hái quả Hỏa Linh Hai Hạt, tay còn lại thì kích hoạt bùa Long Lân đối phó với Phong Âm Dương.  

…  

Không ai có thể ngờ tới Dương Bách Xuyên sẽ lao vào tấn công Phong Âm Dương và Nguyên Thần Huyễn lúc này.  

Nghe thấy Dương Bách Xuyên lên tiếng gào thét, đá Đả Tiên đã ngay lập tức lao về phía Nguyên Thần Huyễn.  

Đá Đả Tiên là một loại đá tu đạo kỳ dị, là hòn đá có linh tính, được xưng là Đả Tiên. Loại đá này rất có linh tính, chỉ cần Dương Bách Xuyên muốn ném nó đập vào ai thì chắc chắn là sẽ trúng mục tiêu.  

Nguyên Thần Huyễn nghe thấy tiếng động, đột nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy một chùm sáng màu xanh lam đang bay thẳng về phía mình. Trong lòng Nguyên Thần Huyễn hoảng sợ, vội vàng xoay người né đi.  

Nhưng lão ta không ngờ tới chùm sáng này lại có linh tính như vậy, lão có né như thế nào cũng vô dụng.  

“Rầm…”  

Ngay cả người có tu vi cao thâm như Nguyên Thần Huyễn cũng bị đá Đả Tiên đập mạnh vào mặt, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, trước mắt lão ta choáng váng, thân thể bắt đầu loạng choạng rồi cuối cùng ngã xuống đất.  

Lúc này, Chồn nhỏ đã chạy tới gốc cây quả Hỏa Linh Hai hạt, kêu lên những tiếng chít chít hoan hô.  

Cùng lúc đó, Dương Bách Xuyên thúc giục bùa Long Lân phát động tấn công Phong  m Dương và báo Phi Vân kia.  

“Bùm…”  

Một vệt máu dài tuôn ra, lao tới chỗ của Phong Âm Dương và báo Phi Văn.  

Lão ta chỉ kịp nghe một tiếng động lớn, đến khi nhìn lên thì mới thấy những giọt máu nhỏ xuống như một cơn mưa máu khổng lồ. Lão từng nếm thử bùa Long Lân rất nhiều lần, cũng cực kỳ quen thuộc với huyết quang. Sau khi nhìn thấy huyết quang vọt tới, sắc mặt Phong Âm Dương tái mét đi, hoảng hốt kêu lên một tiếng rồi lùi lại.  

Nhưng cho dù tốc độ của lão ta có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng huyết quang, hơn nữa còn do Dương Bách Xuyên đột nhiên tấn công, trong nháy mắt Phong Âm Dương đã bị cuốn đi mất hút.  

“Aaaa…”  

Tiếng huyết quang vang lên tiếng kêu thảm thiết của Phong Âm Dương  

Trước kia lão ta đã từng bị huyết quang của bùa Long Lân lấy đi mất nửa cái mạng rồi, lúc này nhìn thấy huyết quang làm cho lão ta sợ đến hồn bay phách lạc, nhưng cuối cùng vẫn không tránh thoát.  

Dương Bách Xuyên thở phào khi thấy Phong Âm Dương và cả báo Phi Văn đều bị huyết quang của bùa Long Lân bao vây ở bên trong, sau đó hắn phi thân lao ra ngoài.  

Hắn chuẩn bị bổ đao qua, nếu Phong Âm Dương vẫn không chết, hắn sẽ ra đòn sát thủ khiến lão ta chết khô.  

Thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên cũng không yên tâm, hắn cũng không có lòng tin có thể kết liễu Phong Âm Dương và Nguyên Thần Huyễn chỉ với một đòn này.  

Dù sao Phong Âm Dương và báo Phi Văn đều không phải hạng người đơn giản.  

Trong nháy mắt sau khi Dương Bách Xuyên xông tới, huyết quang nhanh chóng tản đi, hắn chỉ thấy báo Phi Văn nằm co quắp trên nền đất, sự sống đã như có như không.  

Mà Phong Âm Dương thì nằm trên mặt đất không nhúc nhích, toàn thân đầy vết thương đang chảy máu, hơn nữa Dương Bách Xuyên cũng không cảm nhận được khí tức của lão ta nữa.  

Điều này làm cho hắn vui vẻ, một bước đi tới, chuẩn bị đâm thêm một kiếm vào người Phong Âm Dương mặc kệ hắn sống chết.  

Đối với lão bất tử cỡ như Phong Âm Dương, nếu không bị băm thành từng mảnh thì hắn vẫn luôn không yên tâm. Không nói thịt tươi khác đối với cấp bậc này của bọn họ đã không còn quan, bởi vì thân thể tán tiên là thân năng lượng thuần túy, thứ kinh khủng chính là Nguyên Thần.  

Lúc đi ngang qua báo Phi Văn, Dương Bách Xuyên cũng không hề mềm lòng, giơ đao lên thẳng tay chém rơi đầu báo Phi Văn Báo, tức thì kết thúc sinh mệnh của báo Phi Văn.  

Ngay sau đó, hắn từng bước muốn đi tới chỗ Phong Âm Dương, sau khi đứng cách lão ta ba thước, Dương Bách Xuyên giơ kiếm đột nhiên chém về phía Phong Âm Dương.  

“Phập…”  

Sau một tiếng nặng nề, thân thể Phong Âm Dương bị Dương Bách Xuyên bổ thành hai nửa dễ dàng.