Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Dương Bách Xuyên.
Mặc dù là người tu chân của trâu bò, nhưng chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ cấp nhập môn tầng ba thôi, vẫn không thể chống lại vũ khí nóng hiện đại.
Trái tim anh đập thình thịch.
Anh không bao giờ ngờ tới trong xe sẽ có người bắn anh.
Đây là đã có dự tính từ trước.
Sau một khắc, Dương Bách Xuyên mới phản ứng lại, hình như... hình như anh không bị thương!
Sờ xem thử, chỗ trúng đạn không có vết máu.
Lập tức hắn nghĩ tới bộ quần áo lụa tơ tằm màu vàng tím trên người, theo lời sư phụ nói thì đây là quần áo phòng ngừa cấp bậc hạ phẩm linh khí, có thể chịu đựng được tấn công Luyện Khí kỳ ở mức đại viên mãn, thậm chí miễn cưỡng cũng có thể đối phó với đòn công kích của người tu chân ở cấp Trúc Cơ kỳ.
Linh khí chính là linh khí, không phải quần áo phàm tục bình thường, so với áo chống đạn còn trâu bò hơn nhiều.
Chỗ trúng đạn cũng chỉ đau một chút mà thôi, không có gì đáng ngại.
Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên trúng đạn, anh đã thuận thế lăn xuống mương nước ven đường.
Đúng lúc này, trong tai anh truyền đến cuộc đối thoại giữa một nam một nữ.
Một người đàn ông nói: “Nhìn xem, cậu ta vẫn bị trúng đạn thôi, võ giả cổ mạnh đến mấy cũng không đỡ được súng đạn.”
Cô gái hừ lạnh và nói: “Trần Bách Thiên, thân là võ giả cổ căn bản vẫn có nội lực, dùng súng cũng không thể tiến được bao xa, học theo anh trai Trần Bách Vạn của anh đi, cũng là sát thủ nhưng anh ấy chưa bao giờ dùng súng giết người, đi xem đã chết chưa?”
“Vương Nghệ Lâm, bớt nói những lời châm chọc đi, tôi không cần súng, chỉ dựa vào năng lực võ công Ám Kình tầng hai của cô mà đối phó được Dương Bách Xuyên ư? Đừng quên anh em nhà Tây Vực La Sát Nữ và Tu La, đến thôn Thượng Dương nhưng vẫn chưa từng đi ra, điều này chứng tỏ cái gì? Cô cũng biết đúng không? Vậy anh em chúng ta cũng đều là Ám Kình tầng hai thây, đều đến để làm nhiệm vụ, mục đích là gi ết chết Dương Bách Xuyên. Nếu mà có thể tìm được đan Tiểu Bồi Nguyên trên người anh thì càng tốt.” Trần Bách Thiên với với Vương Nghệ Lâm.
“Dù sao anh cũng muốn có thành tựu ở võ đạo, tôi khuyên anh bớt dùng súng đi.” Vương Nghệ Lâm lạnh lùng nói.
“Được rồi, ở lại đi, cô và anh trai ở bên cạnh nhau lâu quá nên cũng bị anh ấy lây nhiễm rồi, lải nhải nhiều thế, chúng ta là võ giả cổ không sai, nhưng điều kiện tiên quyết chúng ta là sát thủ, kiếm tiền mới là chuyện hàng đầu.
“Tôi cũng nghĩ không ra, chỉ là một người Dương Bách Xuyên mà thôi, cũng không phải thần tiên, phái hai thành viên bình thường đến rồi dùng một nhát súng là có thể xử lý được rồi, anh trai tôi làm gì nhất định phải để cho hai người chúng ta tự mình đến, thật là.”
Trong miệng Trần Bách Thiên lải nhải, đi xuống mương nước.
Dương Bách Xuyên nghe rõ từng lời nói của hai người không sót một chữ nào, trong lòng anh hơi lo lắng, nghe ý của hai người này vậy mà lại là người của tổ chức sát thủ?