Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 317



Đối với con chồn Dương Bách Xuyên coi như cũng yên tâm, anh chỉ lo lắng cho con khỉ Hầu Đậu Đậu màu vàng này, thấy gái là lại đi lên đùa giỡn.  

Vài chục phút sau, Dương Bách Xuyên đã đến nhà hàng Pháp.  

Ninh Kha đặt vị trí ở cửa sổ tầng hai, chờ anh đi lên, sau khi liếc mắt một cái đã thấy được.  

Bởi vì cả người Ninh Kha mặc đồng phục cảnh sát giống như hạc đứng giữa bầy gà.  

Ngược lại làm cho Dương Bách Xuyên có chút kinh ngạc, cô em này đến những nơi như thế này ăn đồ tây cũng không biết thay một bộ quần áo khác à, quá hấp dẫn ánh mắt, làm cho anh cảm giác có áp lực.  

Lúc đi qua anh nhìn thấy mấy bàn người như cố ý như vô tình đang chú ý Ninh Kha.  

Không còn cách nào khác, cả người cô mặc đồng phục cảnh sát, cộng thêm nhan sắc xinh đẹp và vóc dáng hơn một mét bảy, còn rất mạnh mẽ, mỗi một người đàn ông phỏng chừng sẽ nghĩ đến từ đồng phục này quá hấp dẫn.  

Dương Bách Xuyên kiên trì đi qua.  

Ninh Kha từ xa đã chào hỏi: “Dương Bách Xuyên bên này ~”  

Cô ta gọi lớn khiến cho ánh mắt của rất nhiều người lập tức rơi vào trên người anh, Dương Bách Xuyên rõ ràng cảm giác được trong ánh mắt của mấy người này đều mang theo sự ngưỡng mộ cùng ghen ghét nồng nặc...  

Trong đầu anh thầm nghĩ: “Bà cô à, cô đừng hét như thế, tôi liếc mắt cũng nhìn thấy được, cô đây là đang kéo thêm kẻ thù cho ông đây đó!”  

Không thể không nói, Ninh Kỳ mặc đồng phục cảnh sát thật đúng là rất có sức hấp dẫn, Dương Bách Xuyên nhìn đến trái tim cũng đập loạn.  

Sau khi ngồi xuống, Ninh Kha bảo Dương Bách Xuyên gọi đồ ăn.  

“Cô gọi đi, cứ tùy ý chọn món nhé, thật ra tôi cũng không quen ăn đồ tây, tôi thích ăn đồ Trung Quốc hơn.” Dương Bách Xuyên thuận miệng nói thật.  

Ninh Kha trừng mắt nói: “Ăn không quen sao anh không nói sớm, bà đây cũng đang tiết kiệm tiền, ăn một bữa tây có thể ăn mấy bữa cơm Trung Quốc đấy.”  

“Chậc~” Dương Bách Xuyên có chút nghẹn lời, anh không nghĩ tới Ninh Kha lại nói chuyện thẳng thắn như vậy.  

“Hay là chúng ta đổi sang một nhà hàng Trung Quốc ăn đi?” Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói.  

“Quên đi, đến cũng đến rồi, bà đây mời anh ăn một bữa cũng không thành vấn đề.”  

Giờ phút này, cách nói chuyện của Ninh Kha hoàn toàn không hợp với vẻ bề ngoài của cô.  

Dương Bách Xuyên nghĩ, lúc này Ninh Kha mới là cô ta thật sự.  

Lúc Dương Bách Xuyên cầm thực đơn nhìn thử, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh đưa thực đơn cho Ninh Kha và nói: “Cô cứ tùy ý gọi đi, tôi đi nghe điện thoại.”  

Anh cầm điện thoại lên nhìn, là Dương Lâm gọi tới.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, thầm nghĩ chẳng lẽ đã có tin tức của bức tranh cổ rồi sao?  

Anh nhận điện thoại, giọng nói của Dương Lâm trực tiếp vang lên: “Nhóc Xuyên, cậu ở đâu, bức tranh cổ có chút manh mối rồi, nhưng tình huống hơi đặc biệt, hay là cậu đến quán trà này gặp mặt một chuyến rồi nói tiếp đi?”  

“Được, tôi lập tức qua ngay.” Trong lòng Dương Bách Xuyên vui vẻ, đồng thời cũng kinh ngạc về Dương Lâm hoặc là nói tin tức của nhà họ Dương ở Cố Đô thật nhanh nhạy, không hổ là gia tộc vương giả ngầm ở Cố Đô.  

Sau khi cúp điện thoại, Ninh Kha hỏi: “Sao thế, anh có việc gấp à?”