Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 327



Hơn nữa ông cụ ra tay rất nhanh, thường thì không ai có thể tránh thoát.  

Nhưng linh thức của Dương Bách Xuyên bao phủ trong phạm vi ba mét, không gì có thể tránh khỏi linh thức của anh. Trong nháy mắt ông cụ ra tay, Dương Bách Xuyên lập tức giơ tay lên, sử dụng chân khí, vươn tay kẹp lấy phi đao.  

Chiêu này của Dương Bách Xuyên khiến ông cụ và cô gái biến sắc. Hai người nhìn nhau, biết là hôm nay mình đã gặp phải cao thủ.  

Ngay sau đó, bọn họ đồng loạt ra tay.  

Cô gái chạm tay vào eo. Vụt! Thanh kiếm dẻo lấp lánh ánh bạc đâm về phía Dương Bách Xuyên.  

Đồng thời lão giả cũng ra tay lần nữa, lần này là hai cây phi đao phóng tới Dương Bách Xuyên.  

"Kéc..."  

Khoảnh khắc này con chồn đi theo phía sau Dương Bách Xuyên bỗng hét dài một tiếng, bộ lông dựng ngược hết cả lên, lập tức biến thành một bóng dáng màu vàng nhạt nhảy vọt lên, lao về phía chiếc phi đao đang phóng tới Dương Bách Xuyên.  

"Kéc kéc!"   

Chắc là thấy con chồn ra tay, Hầu Đậu Đậu không chịu thua kém. Nó cũng nhảy vọt lên, thò móng vuốt đập vào cây phi đao còn lại.  

"Kéc..."  

Một giây sau, Hầu Đậu Đậu phát ra tiếng gào thảm thiết.  

Dương Bách Xuyên hơi choáng váng trước hành động của hai linh thú. Anh nhìn thấy rõ con chồn nhảy lên ngậm phi đao vào miệng, thành công chặn lại.  

Nhưng biểu hiện ngớ ngẩn của Hầu Đậu Đậu lại khiến anh dở khóc dở cười. Nó dùng móng vuốt bắt cây phi đao còn lại, kết quả là bị phi đao đâm xuyên lòng bàn tay, đau quá gào ầm lên.  

Giờ khắc này, câu nói của sư phụ văng vẳng trong đầu Dương Bách Xuyên: linh thú có lòng bảo vệ chủ, tức là khi chủ nhân gặp nguy hiểm, linh thú sẽ chủ động bảo vệ chủ nhân.  

Tiếc là bây giờ con chồn và Hầu Đậu Đậu đều quá yếu, chỉ mới có linh trí, tốc độ nhanh hơn tư chất tự nhiên một chút.  

Con chồn còn đỡ, chứ con Hầu Đậu Đậu ngớ ngẩn kia thì chịu khổ rồi.  

Dương Bách Xuyên cười khổ, đồng thời trong lòng cũng vô cùng cảm động. Hôm nay hai linh thú có lòng bảo vệ chủ nhân như vậy, anh cảm thấy mình nuôi chúng rất đáng giá.  

Thấy Hầu Đậu Đậu bị thương, ánh mắt Dương Bách Xuyên trở nên lạnh lẽo. Anh dùng chân khí đánh bay thanh kiếm dẻo mà cô gái đâm tới. Keng! Kiếm rơi xuống đất.  

Anh vừa quay đầu thì thấy ông cụ lại phóng thêm một cây phi đao tới.  

"Hừ!"  

Thấy Hầu Đậu Đậu bị thương, Dương Bách Xuyên nổi trận lôi đình. Trong phạm vi linh thức của anh, không đời nào có ám khí làm anh bị thương.  

Luồng chân khí trong tay vỗ mạnh về phía phi đao.