Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3303



Mấy đại Thánh Chủ vốn cho rằng Dương Bách Xuyên dừng lại là cách làm vô cùng ngu dốt, chẳng khác nào tìm cái chết, nhưng lúc bọn họ nhìn lại lần nữa, thì từng người đều phải trợn to mắt.  

Dương Bách Xuyên và Thanh Ngưu đứng trên ngọn núi nhỏ không hề động đậy, nhìn sáu mươi tu sĩ Đại Thừa cảnh và khoảng sáu trăm Độ Kiếp cảnh ép sát.  

Trong nháy mắt sáu mươi Đại Thừa cảnh đã bao vây Dương Bách Xuyên và Thanh Ngưu, cách chủ tớ bọn họ hai mươi mét, vòng ngoài là khoảng sáu trăm tu sĩ Độ Kiếp cảnh đứng bao vây.  

Sự bao vây của tu sĩ cấp bậc này đúng thật là rất khó xuất hiện mấy lần trong lịch sử Tu Chân Giới, không hề nói quá.  

Đầu tiên là từng nhân vật cấp Thánh Chủ xuất hiện… Sau đó là sáu mươi Đại Thừa cảnh dẫn đầu khoảng sáu trăm tu sĩ Độ Kiếp cảnh, không thể không nói lần này Dương Bách Xuyên hoàn toàn nổi danh khắp Tu Chân Giới rồi.  

Cửu đại Thánh Chủ đều xuất hiện vì một Dương Bách Xuyên nhỏ bé, cả Tu Chân Giới đều nhốn nháo.  

Động tĩnh lớn như vậy gần như đã làm kinh động cả Tu Chân Giới.  

Cái tên Dương Bách Xuyên cũng nhanh chóng truyền khắp Tu Chân Giới.  

Nhất là cuộc trò chuyện giữa mấy đại Thánh Chủ cũng vô tình bị đồn ra ngoài, lúc này cả Tu Chân Giới mới biết thì ra tiểu tu sĩ Dương Bách Xuyên lại là tiểu sư đệ của Trường Sinh Điện chủ Vân Trường Sinh, là sư đệ của Quỷ Mị đạo nhân sáu nghìn năm trước, còn là sư đệ của công chúa Tử Hà thời đại trước của Thống Hướng cung…  

Riêng bối cảnh đã dọa chết người.  

…  

Nhưng mà lúc này Dương Bách Xuyên lại đang chống lại sáu mươi tu sĩ Đại Thừa.  

“Tiểu tặc Dương Bách Xuyên mau khoanh tay chịu trói đi.”  

Tu sĩ Đại Thừa cảnh của Thánh địa Vạn Linh là người trung niên, sau khi bao vây Dương Bách Xuyên, ánh mắt gã ta u ám nói.  

Sáu mươi tu sĩ Đại Thừa cảnh như hổ rình mồi, mọi người đều nhận được mệnh lệnh phải cướp đoạt pháp bảo Động Thiên hoặc thần thú khí linh trên người Dương Bách Xuyên.  

Lúc này, người của lục đại Thánh địa tụ tập lại với nhau.  

Từng người chà bàn tay, chuẩn bị xử lý Dương Bách Xuyên.  

Ở trong mắt những người này, bây giờ Dương Bách Xuyên chính là cá nằm trên thớt, muốn nắn bóp thế nào thì nắn bóp.  

Trong mắt mọi người, Dương Bách Xuyên chính là một tu sĩ Độ Kiếp cảnh sơ kỳ, trong cảm nhận, khí tức của hắn còn là khí tức chân khí, nói cách khác Dương Bách Xuyên là tiểu tu sĩ chưa độ đại thiên kiếp.  

Đừng nói những tu sĩ Đại Thừa cảnh như bọn họ có thể bóp chết Dương Bách Xuyên bằng một tay, cho dù năm trăm, sáu trăm tu sĩ Độ Kiếp cảnh phía sau, dù là ai bước ra cũng có thể đánh Dương Bách Xuyên ngã gục.  

Còn Thanh Ngưu bên cạnh Dương Bách Xuyên thì khiến bọn họ kiêng dè, bởi vì khí tức của Thanh Ngưu sánh ngang với Đại Thừa cảnh đại viên mãn đỉnh phong. Nhưng trong số sáu mươi tu sĩ Đại Thừa cảnh bọn họ có hai mươi người cùng cấp bậc với Thanh Ngưu, cho nên nó cũng chẳng tính là gì.  

“Các vị tính ra đều là tiền bối, nhiều người như vậy bắt nạt một hậu bối như ta, đồn ra ngoài sợ là cũng không vẻ vang gì nhỉ? Cái gọi là sông có khúc người có lúc, núi không chuyển thì nước chuyển, hay là hôm nay để cho ta một con đường sống, thấy sao?” Dương Bách Xuyên nghiêm túc nhìn sáu mươi tu sĩ Đại Thừa cảnh bao vây hắn và Thanh Ngưu, nói.  

Nghe Dương Bách Xuyên nói, mấy tu sĩ Đại Thừa cảnh dẫn đầu cũng không khỏi đỏ mặt, quả thật tính ra bọn họ đều là tu sĩ cấp cao, nhiều người bao vây Dương Bách Xuyên như vậy chính là bắt nạt người.  

Nhưng bọn họ cũng là làm theo mệnh lệnh, hết cách rồi.  

Lão già dẫn đầu Thần Phù Linh Tông hừ lạnh nói: “Tiểu tử, bọn ta cũng là phụng mệnh hành sự, muốn trách thì trách ngươi không có mắt, gan to bằng trời lại dám đắc tội với sáu đại Thánh địa.”  

“Nhưng mà nói thật, lão phu vẫn kính phục sự gan dạ này của ngươi, bây giờ cho ngươi một con đường, giao thần thú Kỳ Lân và bùa Long Lân của Thần Phù Linh Tông ra đây, lão phu chỉ có thể đảm bảo cho tiểu tử ngươi được toàn thây.”  

“Đúng vậy, giao thần thú Kỳ Lân ra đây, cho tiểu tử ngươi được toàn thây…”  

“…”  

Những tu sĩ Đại Thừa cảnh này hoàn toàn không sợ Dương Bách Xuyên không đi vào khuôn khổ.  

Trong từng vòng bao vây, Dương Bách Xuyên mọc cánh cũng khó thoát.  

Đến lúc này, từng người cũng không nể nang gì, nói thẳng ra mục đích.