Dù sao đều là pháp khí lấy được lúc giết đám người thánh địa ở trong Thái Hoang, cấp bậc địa khí cũng có mà loại bình thường cũng có, bây giờ làm gì có thời gian nghĩ tới, hắn cho nổ cùng lúc, chỉ cần có tác dụng với lôi kiếp thì hắn sẽ dùng.
Đáng tiếc, ba món pháp khí nổ tung chỉ trong nháy mắt, vậy mà chỉ tiêu hao được hơn mười mét lôi kiếp, phía sau vẫn còn hơn tám mươi mét đang lao thẳng xuống.
Dương Bách Xuyên bất chấp, hai tay vung loạn, lần này hắn kích nổ mười món pháp khí…
Dù sao thì số pháp khí hắn thu được có cả trăm đang đặt trong không gian Càn Khôn, vốn là để cho đệ tử Vân Môn, hiện tại chỉ có thế lấy ra độ kiếp.
Trong tiếng nổ rung trời, Dương Bách Xuyên cho nổ từng món từng món pháp khí để chống lại lôi kiếp. Lôi kiếp thứ hai, hắn tốn tới ba mươi món pháp khí mới có thể hóa giải.
“Phù…”
Thở phào một hơi, lúc này trên đám mây đen lại vang lên tiếng răng rắc, tia lôi kiếp thứ ba của thiên kiếp Cửu Cử theo sát phía sau.
“Mẹ nó, còn không cho người ta thời gian thở dốc!”
Vừa chửi thề, Dương Bách Xuyên vừa hít một hơi thật sâu, hắn lấy ra hai mươi món pháp khí rồi quăng về phía thiên kiếp.
“Đùng đoàng, đùng đoàng…”
Hai mươi món pháp khí va chạm với thiên kiếp rồi nổ tung.
Nhìn từ phía xa, cảnh tượng này vô cùng tráng lệ.
Uy lực của lôi kiếp thứ ba còn lớn hơn, hai mươi món pháp khí nhưng lại chỉ phá hủy chưa đến một phần mười lôi kiếp dài 100 mét.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên âm thầm kêu khổ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì pháp khí cũng không đủ cho ăn dùng.
Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, có thể dùng pháp khí để giảm bớt sức mạnh của lôi kiếp. Vẫn tốt hơn nhiều so với việc trực tiếp dùng thân xác chống đỡ, trong lòng khẽ động, pháp khí cuồn cuộn quăng về phía thiên kiếp, sau đó được kích nổ để ngăn cản thiên kiếp.
Tiếng nổ rung trời không ngừng vang vọng.
Lần này, sau khi Dương Bách Xuyên cho nổ tới hơn hai trăm món pháp khí thì lôi kiếp thứ ba mới tiêu tan, nhưng pháp khí đã bị hắn dùng hết rồi.
Đương nhiên là những món pháp khí bình thường ở trong mắt hắn đã dùng hết, hiện tại trên người hắn vẫn còn mấy món bảo bối, ví dụ như Long Lân phù của Thần Phù Linh Tông, Thủy Mạc Cầu của Song Đầu Xà, còn kiếm Đồ Long của hắn với cả Giao Long châu đã bị luyện hóa.
Nhưng những thứ này đều là bảo bối chân chính, bảo hắn lấy ra kích nổ để độ kiếp thì quả thật là không nỡ, hơn nữa mấy món pháp bảo này không phải nói kích nổ là có thể nổ.
“Ầm, đùng đoàng…”
Mắt thấy tia lôi kiếp thứ tư chuẩn bị đánh xuống, Dương Bách Xuyên thật sự lo lắng.
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên: “Tiểu sư đệ, bắt lấy…”
Dương Bách Xuyên quay đầu theo bản năng, hắn phát hiện ở phía xa xa, vị đại sư huynh hời của mình đang phất tay, ném ra hơn mười pháp khí màu vàng kim.
Lúc này đâu có thời gian khách sáo, hắn vung tay nhận lấy đồ đại sư huynh tặng.
Hắn biết, có lẽ sau khi đại sư huynh nhìn thấy hắn dùng cách kích nổ pháp khí để độ kiếp có hiệu quả nên đã tiếp viện.
Mà Vân Trường Sinh quả thực cũng nghĩ như vậy, hắn đứng trên đỉnh núi nhìn Dương Bách Xuyên độ kiếp, không ngờ tiểu sư đệ còn có thể dùng cách kích nổ pháp khí để đỡ thiên kiếp, hơn nữa còn rất hiệu quả, cũng thấy Dương Bách Xuyên đã dùng hết pháp khí trong tay, hắn vội vàng ném ra mười món pháp khí cao cấp do đích thân luyện chế kèm theo một số đan dược.
Lúc này, người làm đại sư huynh là Vân Trường Sinh cũng không giúp được gì, chỉ có thể dùng chút tài nguyên này để chống đỡ.
Sau khi Vân Trường Sinh đưa mười món pháp khí qua, hắn quay người liếc nhìn anh vợ Hiên Viên hoàng đế, ý bảo, huynh cũng nên bày tỏ chút thành ý chứ nhỉ?
Phu nhân của Vân Trường Sinh là em ruột của Hiên Viên hoàng đế, vậy nên từ trước tới nay quan hệ của điện Trường Sinh và hoàng triều Hiên Viên luôn rất tốt.