Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 336



Giờ khắc này, Triệu Nam cũng không nhịn được hơi căng thẳng, nhìn về phía ông cụ Lâm.  

Chỉ có Dương Bách Xuyên là biết rõ mọi chuyện, anh không nhìn ông cụ Lâm, ngược lại nhìn chằm chằm sắc mặt Lý Ý, muốn xem ông ta sẽ có phản ứng gì.  

Chỉ nghe ông cụ Lâm nói: "Tổng giám đốc Lý, đây là tranh thật!"  

Một câu ngắn ngủn nhưng lọt vào tai Lý Ý lại như sét đánh bên tai. Ông ta còn tưởng mình nghe lầm, vội vàng truy hỏi: “Cái gì? Ông cụ Lâm, ông ông ông… Ông nói lại đi, tôi vẫn chưa nghe rõ!”  

"Tổng giám đốc Lý, đây là bộ tranh ‘Hai mươi tư đại thần Lăng Yên Các’ thời Đường hàng thật giá thật.” Lần này ông cụ Lâm nói rất rõ ràng.  

Cả người Lý đều chấn động, lập tức lớn tiếng nói: "Không có khả năng, làm sao có thể? Chắc chắn ông nhìn lầm rồi, bức tranh này đã bị trộm…”  

Nói còn chưa hết câu, Lý Ý đã bị thư ký bên cạnh kéo ống tay áo, lúc này ông ta mới phát hiện bản thân vừa nói hớ, sắc mặt vô cùng xấu xí.  

Triệu Nam nắm tay Dương Bách Xuyên, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhìn anh đầy cảm kích, thở ra một hơi thật dài. Lúc này, cô ấy mới thật sự thả lỏng, tìm lại nụ cười và sự tự tin của mình.  

Dương Bách Xuyên rất hả hê ghé vào lỗ tai cô ấy nhỏ giọng nói: "Lát nữa em phải đồng ý với anh một điều kiện đấy.”  

"Được, một hay hai cái gì tùy anh." Tâm trạng Triệu Nam rất tốt, không hề nghĩ ngợi đã đồng ý với Dương Bách Xuyên.  

Mà lúc này, ông cụ Lâm bị Lý Ý chất vấn, lập tức lạnh lùng hừ một tiếng: "Tổng giám đốc Lý, tôi hành nghề hơn nửa đời người, chưa từng thất bại trong việc giám định tranh cổ. Hơn nữa tôi cũng đã xem xét bức tranh này vào hôm công ty các ông ký hiệp nghị đấu giá với công ty Triệu thị, lẽ nào mới qua mấy hôm đã nhìn lầm à? Nếu như tổng giám đốc Lý không tin, vậy thì tổng giám đốc Lý mời chuyên gia khác đến xem đi, tạm biệt!"  

"Không... Không phải, ông cụ Lâm, ý tôi là... Từ từ... Ông cụ Lâm, ông cụ Lâm..." Lý Ý vội vàng nhận lỗi với ông cụ Lâm nhưng đối phương hoàn toàn không nể mặt ông ta, trực tiếp rời khỏi văn phòng của Triệu Nam.  

Ông cụ Lâm là chuyên gia ông ta mời tới, thế nhưng người ta có phẩm đức nghề nghiệp, không có khả năng lừa gạt giúp Lý Ý, nói hàng thật thành hàng dỏm là chuyện không thể nào xảy ra.  

Đợi ông cụ Lâm đi rồi, sắc mặt Lý Ý lúc thì xanh lét lúc thì đỏ bừng, khó chịu như nuốt phải ruồi. Ông ta hiểu, nếu ông cụ Lâm đã nói đây là hàng thật thì tranh này thật sự là tranh gốc không thể chối cãi. Ông cụ Lâm là giáo sư, chuyên gia giám định tranh cổ nổi tiếng cả nước, tranh cổ qua tay ông cụ chưa từng xảy ra sai lầm nào.  

Giờ khắc này, trong lòng Lý Ý tràn đầy lúng túng, buồn bực đến mức phun máu, một nghìn vạn cứ như vậy không cánh mà bay.  

Hết lần này tới lần khác, Dương Bách Xuyên lại không buông tha cơ hội chế giễu ông ta, cười tủm tỉm hỏi: "Tổng giám đốc Lý, thế nào, có muốn mời một vài chuyên gia khác đến giám định ngay tại chỗ luôn không?"  

Lý Ý nhìn nụ cười gợn đòn của Dương Bách Xuyên, không cần nói ông ta hận đối phương cỡ nào. Đến giờ ông ta hiểu ra rồi, Dương Bách Xuyên đặc biệt đào hố ông ta, mệt cho ông ta còn tự mình nhảy xuống.  

Càng mất mặt hơn chính là ông ta cứ khăng khăng đòi xem tranh cổ, nghĩ tới dáng vẻ hùng hùng hổ hổ vừa nãy, lại nhìn tình huống hiện tại, tình thế hoàn toàn đảo ngược.  

"Không không không... Không cần, ông cụ Lâm rất có uy tín trong ngành này, tôi tin tưởng ông cụ Lâm. Nếu như đã thấy tranh cổ rồi, tôi còn có việc khác, xin rời đi trước, năm ngày sau chúng ta gặp lại ở hội đấu giá.” Mặt mũi Lý Ý đỏ bừng, ông ta chẳng muốn nán lại đây một giây nào hết, hôm nay đã mất sạch mặt mũi rồi.