Dương Bách Xuyên tranh thủ thời gian phóng thần thức ra, thu tất cả những người này vào không gian bình Càn Khôn, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Mà lúc này, biến cố xảy ra.
Lão tổ Thái Huyền Tông bị gấu trúc Quốc Bảo đánh bay, nện vào kết giới chỗ hồ máu.
Kết giới mà mấy người Tử Hoàng tạo ra bị lão tổ Thái Huyền Tông đập phá, sau đó lão ta nhảy bùm vào hồ máu.
Thú Vân Lôi Quốc Bảo bay xuống bên cạnh Dương Bách Xuyên, giống như một đứa trẻ thắng trận, vây quanh hắn thấp giọng gầm gừ tranh công.
Dương Bách Xuyên mỉm cười vỗ đầu thú Vân Lôi Quốc Bảo: "Làm tốt lắm, lần này ta ghi cho ngươi công đầu, sau khi trở về ta sẽ luyện đan cho ngươi ăn."
"Chít chít..."
Không biết con chồn chui ra từ đâu, cũng đáp lên vai Dương Bách Xuyên kêu chít chít, ý bảo nó cũng muốn, Quốc Bảo hoàn thành nhiệm vụ cũng có công lao của nó.
Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn con chồn và Quốc Bảo, đang định lên tiếng thì trong hồ máu phát ra tiếng nổ.
Ngay sau đó, cả hồ máu bắt đầu sôi trào như nước sôi, phát ra âm thanh ùng ục.
Cảnh tượng diễn ra trong hồ máu khiến mọi người kinh hãi.
"Lùi về sau!"
Dương Bách Xuyên lên tiếng nhắc nhở mọi người cẩn thận.
Ầm!
Cả hồ máu nổ tung, huyết quang chói mắt, ma khí ngập trời.
Sau đó, một người bay từ trong hồ máu lên.
Chính là lão tổ Thái Huyền Tông hồi nãy bị thú Vân Lôi Quốc Bảo đánh vào hồ máu.
Dương Bách Xuyên ngây người nhìn. Lúc này, lão tổ Thái Huyền Tông tóc tai bù xù, toàn thân cuồn cuộn ma khí, khí tức hoàn toàn khác biệt.
Tử Hoàng đến gần Dương Bách Xuyên, nói: "Thánh chủ, e là chúng ta phiền to rồi. Xem ra người này đã bị ma hồn nhập thể, hồn chân ma đã phá phong ấn ra ngoài. Ta đề nghị chúng ta rút lui."
Tử Hoàng là người của thời đại trước, biết rõ sự cường lại của chân ma.
Dương Bách Xuyên biết Tử Hoàng không phải kẻ tham sống sợ chết. Nàng ta hiểu nhiều biết rộng, lúc này nghiêm túc nói ra câu đề nghị rút lui đã cho thấy sự việc rất nghiêm trọng.
Dù sao những người có thể cứu, hắn đều thu vào không gian bình Càn Khôn rồi. Bây giờ xuất hiện một hồn chân ma nhập thể, hắn cũng cảm nhận được sự cường đại trong khí tức của đối phương, trong tình huống này chạy là thượng sách.
Dương Bách Xuyên lập tức gật đầu: "Được, chúng ta đi."
Hắn ra lệnh, mọi người lập tức bay lên.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười khiến bọn họ sởn gai ốc vang lên: "Khà khà khà... Một lũ nhãi ranh đã phá hỏng chuyện ma hồn của bản tôn xuất thế, vậy mà bây giờ lại muốn đi. Các ngươi không cảm thấy muộn rồi sao?
Khà khà khà... Ngoan ngoãn ở lại hết cho bản tôn, trở thành tế phẩm cho bản tôn xuất thế đi! Được trở thành tế phẩm của chân ma Vu Minh Tuyền ta, các ngươi nên lấy làm vinh hạnh..."
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên và đám người Tử Hoàng đã bay lên, nhưng khi tên ma đầu tự xưng là chân ma Vu Minh Tuyền này vừa nói xong, trong không khí xuất hiện một lực lượng giam cầm, tất cả mọi người bị cố định giữa không trung.
Mặt Dương Bách Xuyên biến sắc.
Trong tầm mắt, hắn và Hoàng, Khổng Tước, Thanh Ngưu, Chuột Vương cùng gần hai mươi Thiên Yêu đều dừng lại giữa không trung, chỉ có duy nhất mình thú Vân Lôi Quốc Bảo có thể cử động.
"Gừ gừ..."
Sau đó, thú Vân Lôi Quốc Bảo gào rống, toàn thân phát ra lực Lôi Điện.
Roẹt roẹt...
Sấm sét chằng chịt quanh người Quốc Bảo, nó thoát ra khỏi trói buộc vô hình.
Thấy vậy Dương Bách Xuyên thầm cảm thán không hổ là dị thú mấy vạn năm.