Tiếp đó, sư phụ vung tay lên, một lực lượng vô hình lan ra, đám Thiên Yêu Tử Hoàng, Khổng Tước đều lấy lại tự do, từ trong lực lượng trói buộc khôi phục bình thường.
Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được cái vung tay này của sư phụ hình như là trực tiếp điều động thiên địa chi thế, vung tay một cái đã xóa bỏ trói buộc của chân ma Vu Minh Tuyền đối với bọn họ.
Hai tay sư phụ lập tức kết ấn, trong miệng phát ra một âm phù không rõ, là một câu tối nghĩa hắn chưa từng nghe thấy bao giờ. Hắn biết là sư phụ đã sử dụng bí pháp nào đó.
Một giây sau, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy chân nguyên khổng lồ trong cơ thể đang trôi mất, mà trên đầu ngón giữa của hai bàn tay đang kết ấn xuất hiện một giọt tinh huyết, chân nguyên hội tụ trong kết ấn hóa thành từng phù văn màu vàng, từng phù văn huyền ảo chui vào trong tinh huyết.
Ngay sau đó, tinh huyết phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, Dương Bách Xuyên nghe thấy sư phụ niệm: "Ma a ma la mị..."
Giống như một đoạn mật chú.
Tiếp đó, tinh huyết phát ra ánh sáng vàng bay nhanh về phía chân ma Vu Minh Tuyền, chui vào cơ thể gã.
"Á!"
Tất cả chỉ xảy ra trong một thoáng chớp mắt.
Từ khi sư phụ khống chế cơ thể của Dương Bách Xuyên đến khi giải trừ lực trói buộc trên cơ thể mọi người, rồi tới lúc tinh huyết bay vào cơ thể chân ma Vu Minh Tuyền, thật ra nháy mắt đã hoàn thành xong tất cả.
Sau khi tinh huyết bay vào cơ thể chân ma Vu Minh Tuyền, gã lập tức la hét thảm thiết.
Cùng lúc đó, những con huyết mãng trói chặt thú Vân Lôi Quốc Bảo cũng nổ tung, tan biến.
Dương Bách Xuyên cảm thấy sư phụ thoáng lóe lên rồi nhanh như chớp xuất hiện trước người chân ma Vu Minh Tuyền, duỗi ngón áp út chạm vào giữa trán Vu Minh Tuyền.
Tất cả xảy ra nhanh quá nhanh, nhanh đến độ tên ma đầu vừa mới xuất thế nhập thể này không kịp phản ứng.
Cũng có thể nói là Vu Minh Tuyền không thể nào ngờ được trong cơ thể Dương Bách Xuyên còn có thần hồn của một Tán Tiên Chí Tôn.
Cùng là chiếm cơ thể của người khác, cùng là trạng thái thần hồn.
Thoạt nhìn giống nhau, nhưng tính chất khác biệt, thậm chí có thể nói khác nhau một trời một vực.
Mặc dù chân ma Vu Minh Tuyền là ma hồn chân ma thời thượng cổ, nhưng Dương Bách Xuyên biết so với sư phụ nhà mình thì chân ma Vu Minh Tuyền không xứng xách giày cho sư phụ.
"Á á á á..."
Vu Minh Tuyền bị sư phụ chạm đầu ngón tay vào giữa trán cứ như nắm thóp, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.
Mà đầu ngón tay của sư phụ lại phát ra ánh sáng màu vàng.
"Á... Rốt cuộc ngươi là ai?" Chân ma Vu Minh Tuyền không thể động đậy, đau đớn gào to.
“Ta tới để đòi mạng ngươi đây…”
Ông cụ trầm giọng nói: “Chỉ là một hồn phách chân ma nhỏ nhoi, thế mà dám ảo tưởng được thả ra là có thể hoành hành ngang ngược, đúng là nực cười. Hôm nay, bản tôn sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt ma hồn nhà ngươi, xem ngươi còn gì để kiêu căng, ngạo mạn.”
“Gào… ppng… Ông… A” Chân ma Vu Minh Tuyền sợ hãi hét lên thảm thiết.
Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được toàn bộ chân nguyên trong cơ thể đã bị ông cụ rút sạch, chảy theo đầu ngón tay ra ngoài, chui vào giữa trán Vu Minh Tuyền.
Ngay giây sau, thân xác được cho là vừa bị chân ma Vu Minh Tuyền chiếm đoạt của lão tổ Thái Huyền Tông lập tức nổ tung, hóa thành một màn mưa máu.
Cảnh tượng này dọa đám đại yêu như Tử Hoàng sợ ngây người.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ mới khắc trước Dương Bách Xuyên còn đang bị giam giữ, ngay phút sau đã có thể xoay chuyển tình thế, tiêu diệt chân ma Vu Minh Tuyền chỉ trong nháy mắt, khiến thân xác đang bị Vu Minh Tuyền chiếm đóng biến thành một trận mưa máu, hoàn toàn tan biến vào thế gian.
Đó… mà là tu vi của một tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ sao?
Chân ma Vu Minh Tuyền vừa lên sân khấu đã bộc lộ ra pháp lực vô biên, thế mà giờ lại bị Dương Bách Xuyên tiêu diệt…
Bước ngoặt đáng sợ này khiến đám đại yêu Tử Hoàng và Khổng Tước cứ cảm thấy những chuyện trước mắt chỉ là ảo giác…