Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3508



Lực lượng này có thế biến đổi theo hướng âm hoặc dương, nghĩa là cả Tu Chân giả lẫn Tu Ma giả đều không tiêu hóa nổi, mà dù có nổi thì cũng cần sử dụng rất nhiều sức lực mới luyện hóa được nó.  

Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Nguyên Vô Thường lại tự ngăn cách bản thân, đồng thời bảo hắn phong bế toàn bộ khiếu huyệt, đừng hấp thu thứ lục lượng này.  

Có điều chuyện này với hắn mà nói chẳng hề hấn gì, sau khi chuyển vận Càn Khôn Tạo Hóa và thúc giục mệnh tinh, cảm giác khó chịu trong người lập tức tan biến, hơn nữa còn thành công luyện hóa lục lượng vừa tiến vào cơ thể, biến chúng thành dạng bản thân sử dụng được.  Advertisement

Có mệnh tinh Âm Dương ở đây, dù là thứ lực lượng gì cũng chỉ là chuyện cỏn con, nếu là chí âm xông vào sẽ thành mệnh tinh Thái Âm, còn chí dương thì là mệnh tinh Thái Dương.  

Hoàn toàn không gây hại được gì cho hắn cả.  

Lúc hắn đang điều hòa luồng lục lượng trong cơ thể, bên tai bỗng vang lên giọng nói đầy bối rối của Nguyên Vô Thường: “Ngươi… ngươi có thể hấp thu thứ sức mạnh này?”  

Vừa quay đầu lại, đập vào mắt là cảnh Dương Bách Xuyên đang ung dung hấp thu sức mạnh của Vô Gian cốc, thử hỏi sao Nguyên Vô Thường có thể không ngạc nhiên cho được.  

Ai trong giới tu giả không biết tới thuộc tính của thiên địa linh khí ở Vô Gian cốc này chứ?  

Đó là sức mạnh còn sót lại từ cuộc đại chiến Tiên Ma thời thượng cổ đấy, làm gì có tu sĩ nào tiêu hóa nổi nó.  

Toàn bộ Vô Gian cốc đã bị biến dị, mọi thứ ở đây quái lạ vô cùng, tất cả là do có thứ sức mạnh đó hiện diện giữa thiên đại. Trong suốt lịch sử thời cận đại, quả thật không một tu sĩ nào đủ khả năng luyện hóa thứ sức mạnh biến dị này.  

Đối diện với dáng vẻ sợ hoảng hồn của Nguyên Vô Thường, Dương Bách Xuyên chỉ khẽ mỉm cười: “Tới ông còn có thể luyện chế ra được áo cà sa ngăn cản Âm Sát Ma Khí, vậy tại sao ta lại không thể hấp thu sức mạnh ở đây chứ?”  

Hắn không giải thích kỹ càng cho Nguyên Vô Thường hiểu, càng sẽ không nói cho ông ta biết về lực lượng hệ thống trong người mình. Đứng trước lão già này, hắn phải giấu nghề, vì trước giờ giữa hai người họ chỉ tồn tại thứ quan hệ mua bán, có qua có lại, chứ tuyệt đối không tin tưởng gì đối phương.  

Nguyên Vô Thường từng điều tra về hắn, nhưng hắn lại chẳng biết tí gì về lão già này, thông tin duy nhất hắn có là ông ta là một lão tán tu lõi đời mà thôi.  

Nghe thấy câu trả lời này, Nguyên Vô Thường lập tức hiểu ra Dương Bách Xuyên không muốn nói cho ông ta biết, nhưng ông ta cũng chẳng hỏi tới làm gì, Tu Chân giả nào mà không có chút bí mật chứ.  

Dương Bách Xuyên không muốn nói, đó là quyền tự do của người ta, nhưng ấn tượng về hắn của Nguyên Vô Thường cũng vì vậy mà thay đổi. Lần đầu tiên hai người họ gặp mặt, tu vi của hắn chỉ mới là Đại Thừa trung kỳ, nói khó nghe chút nhưng quả thật không là cái đinh gì trong mắt Nguyên Vô Thường cả.  

Lúc đó, Nguyên Vô Thường cho rằng những lời đồn thổi về Dương Bách Xuyên và Vân Môn Tiên Cảnh hẳn chỉ là một phần của sự thật. Tỷ như mạnh đến nỗi khiến thánh chủ của Tứ Đại thánh địa là núi Thiên Kiếm, Thần Phù Linh Tông, U Linh Chi Đô và Bách Luyện Sơn Trang phải khuất phục chẳng hạn, sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, Nguyên Vô Thường đã nghĩ đó chỉ là chiêu trò tạo danh tiếng của hắn thôi.  

Còn điểm mạnh thật sự của Dương Bách Xuyên hẳn là nằm ở những đại yêu đi theo bên cạnh hắn. Dựa vào nguồn tin đáng tin cậy của Nguyên Vô Thường, dưới trướng của Dương Bách Xuyên có tận hơn ba trăm đại yêu mạnh ngang tu sĩ Phi Thăng cảnh, ngoài ra còn có hai mươi nghìn đại yêu sánh ngang Đại Thừa cảnh. Tóm lại, số lượng cao thủ đại yêu mà hắn có còn nhiều hơn cả tổng tu sĩ của mấy đại thánh địa ở Tu Chân Giới nữa.  

Thế nên, trong mắt Nguyên Vô Thường, thanh danh của Dương Bách Xuyên là nhờ những đại yêu đó anh dũng giết địch mà có, cả sự kiện tiêu diệt Vạn Linh Thánh Mẫu và hàng phục Tứ đại thánh chủ cũng do một tay những thuộc hạ đại yêu của Dương Bách Xuyên làm.  

Có điều… hiện tại, suy nghĩ đó đã bị Nguyên Vô Thường dứt khoát bác bỏ.  

Một người có thể thoải mái hấp thu sức mạnh biến dị của Vô Gian cốc mà chẳng cần kiêng nể điều chi thì sao có thể đơn giản như ông ta nghĩ chứ?