Nếu nói trong số độc tu của Tu Chân Giới có ai không sợ độc, lấy độc làm đạo, Dương Bách Xuyên nghĩ chỉ có Lục Yên Chi thôi, bởi vì nàng ta là Độc Thể Ách Nan Tiên Thiên, trời sinh có độc.
Chỉ có Lục Yên Chi không sợ bất cứ loại độc nào, có thể áp chế được bảy mươi hai loại độc trong người Viên Tiểu Lôi, cách áp chế cũng vừa đơn giản vừa thô bạo, trực tiếp dùng độc Ách Nan của nàng ta, lấy độc trị độc. Nếu đổi thành người bình thường thì bảy mươi hai loại độc hòa làm một lúc cắn trả sẽ mất mạng, nhưng đối với Lục Yên Chi lại hoàn toàn không cần cân nhắc điều này.
Chuyện sau đó có sự giúp đỡ của Lục Yên Chi nên dễ xử lý hơn nhiều, Hiên Viên hoàng đế kết hợp với thập đại trưởng lão của hoàng triều Hiên Viên cùng chung sức thi triển y thuật, giải độc cho Tiểu Lôi.
Hơn nữa còn có Dương Bách Xuyên ở bên cạnh hỗ trợ, mười ba người tốn nguyên cả một ngày mới hoàn thành giải độc.
Sau khi thu công, Hiên Viên hoàng đế nhìn Lục Yên Chi đang luyện hóa độc tố được tinh luyện ra từ trong người Viên Tiểu Lôi, cảm thán từ tận đáy lòng: “Vân Môn Tiên Cảnh lớp lớp nhân tài, hôm nay quả thật khiến ta mở mang kiến thức rồi.”
Dương Bách Xuyên phun ra khí đục, hắn nhìn sắc mặt, màu da của Viên Tiểu Lôi đã khôi phục huyết sắc, thở phào trong lòng, biết không bao lâu nữa hắn ta sẽ tỉnh lại. Hắn đứng dậy cảm tạ Hiên Viên hoàng đế và thập đại trưởng lão: “May nhờ có Hiên Viên bệ hạ và các vị trưởng lão, đa tạ!”
Hiên Viên hoàng đế lắc đầu, nói: “Dương thánh chủ khách sáo rồi, thật ra hoàng triều Hiên Viên ta đã chiếm được món hời lớn, tiện tay giúp đỡ không đáng nhắc đến. Nếu không có Yên Chi cô nương, bọn ta cũng sẽ không giải độc thuận lợi được như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên bảo thủ hạ Đại Yêu dâng trà, một đám người ngồi xuống, hắn cũng không khách sáo với Hiên Viên hoàng đế, trực tiếp nói ra tình hình của Chồn nhỏ và Dương San San.
Hắn cũng hơi bó tay với tình hình của Chồn nhỏ và Dương San San, lần này ra ngoài chủ yếu là để tìm cách giải quyết, hoàng triều Hiên Viên là trạm đầu tiên. Bọn họ là Thánh địa lâu năm, lại là Thánh địa chuyên về Y đạo, nên Dương Bách Xuyên nghĩ chắc bọn họ sẽ biết nhiều hơn.
Thực ra hắn còn rất nhiều chuyện cần giao lưu với Hiên Viên hoàng đế, ví dụ như chuyện Địa Cầu, hỏi đường trở về…
Hiên Viên hoàng đế trầm ngâm, nói: “Chuyện tu sửa đan điền thì ngươi hỏi đúng người rồi, tu sửa đan điền không phải cần y thuật, chỉ cần một loại thiên tài địa bảo là có thể phục hồi…”
Mắt Dương Bách Xuyên chợt sáng lên, vội vàng hỏi: “Là loại thiên tài địa bảo nào?”
Đối với Dương Bách Xuyên, chỉ cần có, thì hắn sẽ nghĩ hết mọi cách tìm kiếm.
Dương Bách Xuyên hít ngược khí lạnh, tất nhiên hắn biết nước thạch nhũ, nhưng mười vạn năm, đâu phải dễ dàng?
Nếu nói nghìn năm, vạn năm có lẽ còn có thể nghĩ cách, thế nhưng nước thạch nhũ mười vạn năm, hắn phải đi đâu tìm?
Thấy Dương Bách Xuyên cau mày, Hiên Viên hoàng đế cười ha ha, nói: “Dương thánh chủ không cần lo lắng, mặc dù nước thạch nhũ mười vạn năm rất quý giá, nhưng trong tay ta vẫn giữ một bình, chắc đủ để tu sửa đan điền của lệnh muội.”
Dứt lời, trong tay Hiên Viên hoàng đế chợt xuất hiện một bình sứ nhỏ, đưa tới trước mặt Dương Bách Xuyên. Đối với Hiên Viên hoàng đế, có được Thần Ma Y Điển của Dương Bách Xuyên là một ân huệ to lớn, thật sự không biết phải báo đáp hắn thế nào. Bây giờ, y lấy một bình nước thạch nhũ mười vạn năm ra đúng lúc có thể trả được ân huệ này của Dương Bách Xuyên.
Còn về hoàng đế nội kinh lúc trước, y nghĩ cái này vẫn không đủ bù đắp ân huệ to lớn như vậy.
Thần Ma Y Điển có ý nghĩa quá quan trọng với hoàng triều Hiên Viên, cho dù có táng gia bại sản, y cũng phải có được Thần Ma Y Điển, huống hồ Dương Bách Xuyên không đưa ra bất cứ yêu cầu quá đáng gì, y là Hiên Viên hoàng đế nên cũng không thể keo kiệt.
Nói gì thì nói, nước thạch nhũ mười vạn năm trong tay y là bình cuối cùng, được mua với giá trên trời vào rất nhiều năm trước.
Nhưng Hiên Viên hoàng đế biết một bình nước thạch nhũ mười vạn năm không tính là gì so với Thần Ma Y Điển mà Dương Bách Xuyên tặng. Hơn nữa đây là cho muội muội của Dương Bách Xuyên dùng, điều này sẽ khiến hắn ghi nhớ ở trong lòng, Hiên Viên hoàng đế biết như vậy còn tốt hơn bất cứ điều gì.
Cho nên y không hề do dự lấy nước thạch nhũ mười vạn năm ra.