Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3671



Cuối cùng Dương Bách Xuyên và Mai tỷ cũng biết được thế nào là tàn bạo. Hiện thân của bạo lực chính là con khỉ cao tầm tám, chín mét, và con gấu núi lúc chồm lên sẽ cao tận hai mươi, ba mươi mét.  

Với thân xác khổng lồ này, dù chúng chỉ bước đi một cách bình thường cũng sẽ khiến mặt đất phải run rẩy, chấn động.  

Thoạt nhìn con khỉ không cao to bằng gấu núi, nhưng chúng lại cực kỳ đông, thế là với số lượng áp đảo, bảy tám con khỉ đã thành công dí cho con gấu núi phải vắt giò bỏ chạy…  

Nhưng với gấu núi mà nói, tuy theo nhận định của Dương Bách Xuyên thì tình cảnh của chúng hiện tại có chút chật vật, nhưng những thứ tầm thường mà con khỉ đã dùng để ném nó, tỷ như cục đá cũng chỉ có thể khiến nó gầm gừ hai tiếng rồi thôi. Đặc trưng của nó là da dày thịt béo nên nhịn đòn giỏi lắm, không có gì to tát cả.  

Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn lại, sau đó phát hiện một cảnh vô cùng buồn cười. lúc này, gấu núi đang bị con khỉ đuổi theo như điên, nhưng nó vẫn không quên cho một chi trước vào miệng liếm tới liếm lui, như thể chân nó ăn ngon lắm vậy.  

Sau phát hiện này, Dương Bách Xuyên tập trung quan sát kỹ hơn, để rồi lại giật nảy mình, vì hắn đã nhận ra xung quanh có gì đó là lạ, hay nói đúng hơn là trong không khí như thoang thoảng mùi hương thơm đến thấm ruột thấm gan.  

Do trước kia chưa từng tới đây bao giờ nên lúc đầu hắn mới không để ý, chỉ tưởng đó là hương thơm tỏa ra từ biển hoa to lớn đã vô tình lọt vào mũi hắn thôi. Nhưng lần này, sau một hồi quan sát, hắn phát hiện lúc gấu núi liếm chi trước, một lớp chất lỏng trong suốt dính trên móng của gấu núi sẽ hiện ra, trông giống như nước đường vậy.  

Nhìn thoáng qua giống như gấu núi đã nhúng chân vào chất lỏng nào đó, múc lên tính ăn, đúng lúc này lại bị đám khỉ rượt theo đòi đánh nên vội vàng bỏ chạy, trong lúc chạy còn không quên liếm chân mình vài cái.  

Tới cả những lúc miệng bận rộn gào thét vì bị mấy thứ do con khỉ ném sang như tảng đá hay gì đó đập trúng, nó vẫn không quên thỉnh thoảng lại liếm chân trước của mình một cái, hay nói đúng hơn là ăn thứ chất lỏng nào đó còn sót lại trên đó.  

Nói gấu núi là gấu tham ăn cũng không quá đáng chút nào…  

Nhìn khung cảnh trước mặt, trong đầu Dương Bách Xuyên chợt lóe lên một tia sáng, hắn nhớ đến rượu mật hoa!  

Nếu hắn đoán không sai, hẳn gấu núi đã lẻn vào ổ của con khỉ, trộm rượu mật hoa của chúng, thế nên mới bị đám khỉ dí theo đòi đánh.  

Về phần đám khỉ đuổi theo đằng sau gấu núi, miệng mấp máy liên tục, có vẻ là đang mắng gấu núi thậm tệ, mặt mày bặm trợn, dữ tợn, như thể không đánh chết tên trộm gấu núi này thì sẽ không bỏ qua.  

Hai bên đều không dễ chọc.  

Điều khiến Dương Bách Xuyên và Mai tỷ ngạc nhiên là tuy lực phá hủy của đám khỉ và gấu núi cực lớn, nhưng sau khi chúng rời đi, biển hoa thoạt nhìn bị dẫm đạp thê thảm, nhưng thực tế lại không hề hấn gì, sức sống đúng là mãnh liệt quá mức.  

Thấy vậy, Dương Bách Xuyên chợt nảy ra ý định, hay là dời vài đóa hoa ở đây vào trồng trong không gian của bình Càn Khôn nhỉ?  

Dựa theo lời của Ngũ Sắc Thần Ngưu, gấu núi cũng có bầy, nhưng số lượng không nhiều, bản thân chúng cũng không phải kiểu sống bầy đàn như khỉ, mà thích đơn đả độc đấu hơn, giờ xem ra đúng là như thế thật.  

Chẳng mấy chốc thì cảnh đất rung núi chuyển đã hết, sau khi nhìn thấy đám khỉ đuổi đánh gấu núi đi xa, Dương Bách Xuyên và Mai tỷ đang lơ lửng trên trời mới chịu đáp xuống dưới.  

Dương Bách Xuyên cúi đầu nhìn khắp bốn phía, sau đó dừng tầm mắt lại trước một gốc hoa bị đạp gãy, trong mắt lóe lên tia sáng, chân cũng bước nhanh lại gần.  

Hắn phát hiện trên thân gốc hoa bị gấu núi đạp gãy này có đọng một giọt chất lỏng trong suốt, hẳn là thứ dính trên chi trước của gấu núi, tức là rượu mật hoa mà gấu núi đã trộm được trong ổ của đám khỉ.  

Có lẽ lúc nãy, khi bị đám khỉ đuổi theo, một giọt chất lỏng trên chi trước của gấu núi đã vô tình rơi xuống, cuối cùng đọng lại trên gốc hoa này.  

“Đây là…?”  

Mai tỷ thấy Dương Bách Xuyên cứ nhìn chằm chằm gốc hoa bị đạp gãy hoài không chớp mắt thì tò mò nhìn theo, sau đó cũng phát hiện chất lỏng trong suốt trên đó.  

Đến đây, nàng ấy cũng đoán ra được…  

Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Tuy mùi rượu rất nhạt, nhưng ta đoán hẳn là rượu mật hoa, không sai được đâu. Gấu núi bị đám khỉ dí theo đòi đánh nhưng vẫn không quên liếm chi trước của mình như đang ăn cái gì, thấy lạ nên ta đã quan sát nó hồi lâu, cuối cùng phát hiện trên chân nó phủ đầy thứ chất lỏng trong suốt này, vậy nên không còn nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là mật hoa.”  

“Đúng là có chút hương rượu, nhưng thứ này thì có tác dụng gì…” Mai tỷ hỏi.  

Dương Bách Xuyên giơ một ngón tay ra, chạm nhẹ vào giọt chất lỏng, từ đầu ngón tay lập tức truyền tới cảm giác nóng bỏng, sau đó chân nguyên trong người tự động chuyển vận, nguyên thần cũng đột ngột mở mắt.  

Hơn nữa, Dương Bách Xuyên cảm nhận được rất rõ rằng sau khi nguyên thần trong biển ý thức mở mắt, Hắc Liên đang ngồi yên bất động cũng bất ngờ bật dậy.  

Điều khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên hơn cả là giọng của Hắc Liên có hơi lạc đi vì phấn khích: “Quỳnh Tương Ngọc Dịch…”  

Nghe Hắc Liên nói vậy, Dương Bách Xuyên cũng hơi sửng sốt.  

Quỳnh Tương Ngọc Dịch, tất nhiên hắn đã từng nghe qua cụm từ này rồi. Theo như hắn nhớ thì các câu chuyện thần thoại xa xưa kể rằng trong hội bàn đào, thứ bảo vật quý giá nhất mà Vương Mẫu nương nương từng dùng để chiêu đãi các tiên gia chính là các loại rượu tiên, giá trị của nó không thua kém gì đào tiên cả, bởi vì chỉ cần người phàm uống phải cũng có thể hóa thành tiên, công dụng kỳ diệu như thế, không phải chí bảo của Tiên Giới thì là gì.  

Nhưng rốt cuộc trông nó thế nào, có tác dụng là gì thì Dương Bách Xuyên cũng không biết