Sau lần đầu tiên hộc máu, Dương Bách Xuyên cầu cứu ông già, kết quả là đáp lại là không ra tay, ngược lại còn nói: “Thằng nhóc này, con không thể dựa dẫm mọi thứ vào vi sư được, bây giờ ta cho con hai lựa chọn. Thứ nhất ta có thể giúp con ra tay giải quyết những người này, nhưng làm như vậy, con sẽ ỷ lại. Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai. Lần sau con gặp chuyện, tất nhiên sẽ chọn để vi sư ra tay, như vậy tu vi của thằng nhóc con sẽ bị phế đi. Thứ hai, vi sư nói cho con biết một cách tu luyện tăng lên nhanh chóng, nhưng rất có thể sẽ khiến con mất mạng, cực kỳ nguy hiểm, con chọn cái nào?”
Lúc ấy Dương Bách Xuyên nghe thấy điều đầu tiên, trong lòng đã xác định quả nhiên ông già có con át chủ bài, ông ấy sẽ không nhìn mình chết, nếu mình chết ông ấy sẽ mất hy vọng trở về Tu Chân Giới, cho nên đương nhiên ông già sẽ bảo vệ anh.
Cứ như vậy, Dương Bách Xuyên không chút suy nghĩ lập tức nói: “Con chọn cái thứ hai, ông già cũng đừng lừa con. Con chính là đệ tử cuối cùng của người, nếu con chết người cũng không sống nổi, nhanh nói xem nên làm thế nào.”
“Thắng nhóc này, phải nhớ kĩ, tu luyện tăng tu vi ở Tu Chân giới trừ cách dùng đan dược ra còn cách đột phá trong chiến đấu, chỉ có khi bị kẻ địch ép vào đường chết, bộc phát tiềm lực toàn thân, vượt qua thì sẽ đột phá. Bây giờ con đạt Luyện Khí kỳ tầng ba, chỉ cần có thể chống lại đòn tấn công của người này, kích phát tiềm lực của con, tự nhiên sẽ đột phá. Đột phá trong chiến đấu là cách tăng tu vi nhanh nhất, cũng không có bất kỳ di chứng nào, ngược lại con sẽ thu được rất nhiều lợi ích.”
Vậy nên Dương Bách Xuyên chọn liều mạng chiến đấu với người mặc đồ đen, hết lần này đến lần khác bị hắn ta đánh bay, cũng may ban đầu người Đảo Quốc mặc đồ đen này đùa giỡn anh, không ra tay chết người.
Dưới tình huống như vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên tức giận vô cùng, sau khi nghe Độc Cô Vô Tình kêu lên thảm thiết, cuối cùng anh cũng chờ được sư phụ ra hiệu, lúc này không phá bình cảnh thì đợi đến khi nào. Tăng hai cấp liên tục, từ Luyện Khí kỳ tầng ba tới Luyện Khí kỳ tầng năm.
Sau đó, khi con dao của người Đảo Quốc mặc đồ đen sắp chém vào người anh, anh mở to hai mắt, đồng thời sau khi thần thức của sư phụ Vân Thiên Tà bao phủ người Đảo Quốc, một kiếm chém tên kia thành hai nửa, xem như giết ngay tức thì.
Mặc dù nhờ sư phụ ra tay, nhưng cũng là giết ngay tức thì.
…
Sau khi Dương Bách Xuyên oán giận một câu, giọng nói của Vân Thiên Tà vang lên: “Thằng nhóc thối đừng được hời còn khoe khoang, mặc dù trận chiến này khiến con chịu chút thiệt thòi, nhưng con phải biết bất cứ chuyện gì trên thế gian cũng có cái giá của nó. Con không phun vài ngụm máu trên tay người mặc đồ đen, chịu nhục một phen thì sao có thể nhảy hai tầng liên tiếp?
Nhớ kỹ, chiến đấu vĩnh viễn là cách thượng thừa nhất để tăng thực lực. Lần này xem như không tệ, tăng hai tầng liền, ngược lại khiến cho vi sư nhìn con với cặp mắt khác. Cho thấy thằng nhóc con không quá vô dụng. Được rồi, thù cũng báo rồi, con không đi giúp con nhóc kia thì con bé sẽ gặp nguy hiểm mất.”
Trong lòng Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi hột, trong đầu suy nghĩ một chút, đúng là quên mất Độc Cô Vô Tình, vội vàng nhấc kiếm chạy về phía Độc Cô Vô Tình.
Nhưng mà anh vừa chạy vừa nói: “Ông già, mặt trời mọc đằng tây à, mình không nghe sai chứ, lần đầu tiên người khen ngợi con đấy.”
Từ trước tới nay trong miệng sư phụ, anh không phải đồ ngu thì là đồ vô dụng, hôm nay tăng hai cấp liên tục, cuối cùng cũng được lão già khen ngợi một câu.
“Không quen sao? Sau này tiếp tục mắng con là được rồi.” Giọng điệu sư phụ Vân Thiên Tà đầy trêu chọc, có vẻ tâm trạng không tệ.