Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 459



Linh thức chín mét cũng không tra được tung tích hai người kia, ngược lại cảm giác dưới đây giống như một cái mê cung, khắp nơi đều có lối rẽ.  

Hết cách, Dương Bách Xuyên chỉ có thể chọn đại một hướng xuống tìm kiếm.  

Tuy nhiên đi gần nửa tiếng đồng hồ, thế mà anh vẫn còn không tìm được đường ra.  

Cuối cùng anh cho ra một kết luận rất lúng túng, anh bị lạc bên trong mê cung rồi.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên phát hiện căn mật thất dưới đất này không đơn giản, không bàn mà lại tương ứng với Bát Quái, chính là một mê cung.  

Đi hơn nửa giờ, cảnh tượng gần như giống hệt nhau, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mật thất, nhưng không có người tồn tại.  

Sau khi phát hiện điểm đặc biệt của mê cung, Dương Bách Xuyên không mù quáng đi loạn bốn phía, chút ngũ hành bát quái này không làm khó được anh.  

Anh đứng im tại chỗ nhắm mắt, nước tới chân mới nhảy tìm tòi kiến thức về phương diện này trong kí ức sư phụ truyền thừa, mấy phút đồng hồ sau, anh mở hai mắt ra, nhếch miệng cười cười. Bước về phía trước bên trái tám bước, rồi sau đó lại đi tám bước về phía bên phải, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng sau năm phút, trong tai đột nhiên nghe thấy có âm thanh vang lên.  

Cẩn thận lắng nghe, có tiếng khóc của phụ nữ và tiếng cười đùa của đàn ông, hơn nữa số lượng còn không ít.  

Dương Bách Xuyên lập tức đi theo nơi truyền đến âm thanh tìm kiếm.  

Lại đi hơn hai mươi phút, cuối cùng anh cũng tới một cái sảnh lớn, phía trước cũng được thắp sáng bằng đèn.  

Không thể không nói, toàn bộ mật thật không khác gì một thị trấn vô nhỏ, diện tích cực lớn.  

Anh lén lút đi qua nhìn, trong tầm mắt xuất hiện một nhà giam, hơn nữa cửa vào còn được làm từ một loại gỗ đen kịt.  

Dương Bách Xuyên biết loại gỗ này, nhà giam thời cổ đại thường sử dụng nó, nhúng thanh gỗ cứng rắn xuống nước thuốc đặc biệt, ngâm ít nhất nửa năm trở lên là có thể sinh ra phản ứng hoá học, trở nên cứng hơn cả thiết.  

Anh đứng tại cửa ra vào, dùng linh thức liếc nhìn tình huống bên trong.  

Có ba cái cổ võ giả Ám Kình tầng hai đang ngồi trong sảnh uống rượu, trên bàn đặt súng tiểu liên, chắc đang làm nhiệm vụ cạn giữ.  

Mà tại một góc hẻo lánh trong nhà giam đang giam giữ bảy tám cô gái, liếc qua nhỏ nhất là mười lăm mười sáu tuổi, lớn nhất hơn hai mươi tuổi, tay chân mỗi người đều bị khóa sắt khóa lại.  

Trọng điểm là tất cả những cô gái này đều là cổ võ giả, không có một ai là người bình thường.  

Đây là nhà giam lớn, bên cạnh còn có một căn nhỏ hơn, chừng mười mét vuông, bên trong đang diễn một màn khiến khóe miệng Dương Bách Xuyên co rút một trận.  

Căn phòng nhỏ này giam giữ hai cô gái, cả hai đều bị trói tại trên cây thập tự bằng gỗ, quần áo rách rưới.  

Tuổi chừng hai lăm hai sáu tuổi là Ám Kình tầng bốn, nhỏ hơn tầm mười tám mười chín là Ám Kình tầng ba.  

Một người đàn ông Ám Kình tầng năm cầm roi da quất lên người cô gái lớn tuổi hơn.  

"Chát~"  

"A!"  

Roi da quất vào trên người cô gái phát ra âm thanh lanh lảnh.  

Tiếng kêu thảm thiết của cô gái không ngừng vang lên.  

"Nói hay không?" Sắc mặt người đàn ông trung niên Ám Kình tầng năm vô cùng dữ tợn: "Chát chát chát~"  

"A..."  

Cô gái bị đánh kêu thảm thiết, nhưng lại không hề lên tiếng.  

Dương Bách Xuyên đoán, hình như gã đàn ông Ám Kình tầng năm kia muốn biết cái gì từ trong miệng cô gái thì phải?  

Lại đánh thêm vài roi, cô gái ngất xỉu.