Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 467



Mà Dương Bách Xuyên lại hừ lạnh, đối với đòn công kích của Ám Kình tầng tám như Mã Hưng Điền, anh không hề sợ hãi, vận chuyển chân khí truyền vào kiếm Đồ Long trong tay, một kiếm chém ra cứng đối cứng.  

“Leng keng ~”  

Đao kiếm giao nhau khiến hai người lui về phía sau một bước, bàn tay Dương Bách Xuyên tê dại, thầm nghĩ: “Nội lực của võ cổ giả Ám Kình tầng tám quả nhiên vẫn không thể liều mạng được.”  

Dương Bách Xuyên lập tức chuẩn bị dùng linh thức công kích tốc chiến tốc thắng, chỉ cần linh thức khống chế công kích làm cho Mã Hưng Điền dừng lại một giây là anh có chắc chắn gi ết chết ông ta.  

Ở bên cạnh còn có một lão già mù và Trần Bách Vạn cũng là Ám Kình tầng tám, nếu ba người cùng nhau tấn công anh, thật đúng là phiền phức lớn.  

Nhưng giờ phút này, Dương Bách Xuyên không phát hiện là Trần Bách Vạn đưa tay âm thầm mò xuống vách tường bật một cái công tắc màu đỏ, lập tức bên ngoài vang lên một hồi chuông giống như là phát ra cảnh báo.  

Trần Bách Vạn ấn cảnh báo sau đó lại lặng lẽ lui vào mật thất của tầng hầm, trong lòng ông ta tính toán mưu đồ là gọi tất cả người bên ngoài vào, tất cả đồng loạt tấn công Dương Bách Xuyên, nếu có thể bắt được anh thì càng tốt, bắt không được anh thì chạy trốn.  

Mã Hưng Điền và Dương Bách Xuyên mới giao chiến một kích, trong lòng cũng giật mình không nhỏ, ông ta không nghĩ tới Dương Bách Xuyên tuổi còn nhỏ mà nội lực lại có thể chống lại một đòn tấn công của ông ta, ít nhất cũng là nội lực mới vào Ám Kình tầng tám.  

Lập tức, Mã Hưng Điền híp mắt hét lên một tiếng, vung mã đao trong tay chém ra tàn ảnh tấn công Dương Bách Xuyên, ba nhát liên tiếp, đây là đao pháp liên hoàn của nhà họ Mã, trong vòng một hơi ông ta có thể thi triển ra ba đao đã là công kích mạnh nhất.  

Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được uy lực ba nhát đao của Mã Hưng Điền, không dám khinh thường chút nào, anh vận chuyển chân khí toàn thân hai tay nắm chặt kiếm Đồ Long ngăn cản ba nhát đao của Mã Hưng Điền, đồng thời sức mạnh linh cũng nhắm vào Mã Hưng Điền.  

“Leng keng~”  

Một trận tiếng đao kiếm va chạm vang lên, bàn tay Dương Bách Xuyên bị ba nhát đao của Mã Hưng Điền làm chấn động đến nỗi máu thịt đều tê tái, nhưng ở trong lòng thừa nhận, sau khi tiếp nhận ba đao này, linh thức của anh cũng công kích đến trên người Mã Hưng Điền.  

Ngay lập tức, chỉ thấy cả người Mã Hưng Điền chấn động, ánh mắt trống rỗng, trong lòng Dương Bách Xuyên vui vẻ, biết đã có hiệu quả, lúc này anh chém ra một kiếm~  

Đầu Mã Hưng Điền lìa khỏi cổ, cứng rắn bị Dương Bách Xuyên một kiếm chém rớt đầu.  

Sự công kích của linh thức quả thực là đại sát khí, Dương Bách Xuyên phát hiện linh hồn của Mã Hưng Điền hoàn toàn không mạnh mẽ bằng Độc Cô Vô Tình, anh cũng không tốn chút sức nào đã khống chế được linh hồn của Mã Hưng Điền.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên biết cùng là Ám Kình tầng tám nhưng không phải ai cũng có linh hồn mạnh mẽ, có lẽ linh hồn của Độc Cô Vô Tình mạnh mẽ là ngoại lệ.  

Ngay sau khi một kiếm của Dương Bách Xuyên chém đứt đầu Mã Hưng Điền, cả người Trần Bách Vạn bị dọa đến run rẩy, trực tiếp tiến vào mật thất.  

Mà đúng lúc này, Khưu Vân trốn sau cửa tầng hầm lại thấy lão già mù ra tay, lúc này cô kinh hãi, cô biết thủ đoạn lợi hại nhất của lão già mù này chính là công phu dùng độc, sợ Dương Bách Xuyên bị thương nên cô vội vàng hét lớn: “Tiên sinh cẩn thận, lão già mù biết dùng độc.”