Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 886



Lúc này Yamada Noki trông thấy bộ dạng tươi cười và giọng điệu bình tĩnh của Dương Bách Xuyên, đột nhiên cảm thấy có hơi bất ổn, có lẽ người trước mặt kia mới là tên bị tâm thần chứ.  

Sau khi Dương Bách Xuyên dứt lời, liền giơ tay nắm lấy cánh tay của Yamada Noki như một tia chớp, xoay chuyển chân khí, đột nhiên kéo cánh tay của anh ta một phát, cánh tay của Yamada Noki lập tức phát ra một tiếng răng rắc.  

Theo sau đó còn có một tiếng hét thất thanh: “Á...”  

Nhưng Dương Bách Xuyên không dừng lại ở đó, lại nắm lấy cánh tay còn lại của anh ta và lặp lại động tác tương tự.  

“Á...”  

Yamada Noki hét lên thê thảm như giết lợn, mồ hôi hột to bằng hạt đậu lăn dài trên trán, rồi một mùi nước tiểu thoáng qua, nhưng anh ta vẫn chưa ngất đi.  

Dương Bách Xuyên làm gì biết tách rời gân cốt chứ, chẳng qua là sử dụng chân khí để làm rung chuyển vị trí của xương cốt và kinh mạch của anh ta thôi, hơn nữa còn là khắp cả cơ thể.  

Đương nhiên trong mắt của anh ta thì đó chính là tách rời gân cốt, xương khớp và kinh mạch đều bị lệch cả rồi sao?  

Nỗi đau này chỉ có bản thân người trong cuộc mới cảm nhận được.  

Hơn nữa, Dương Bách Xuyên còn kiểm soát chân khí, không để cho anh ngất đi, chính là vì muốn khiến anh ta đau đớn.  

“Ông nội, xin hãy tha cho con, xin hãy tha cho con.”  

Yamada Noki nằm sõng soài trong nhà vệ sinh, chỉ còn mỗi cái miệng là có thể nói chuyện, liền cầu xin được buông tha với ánh mắt đầy nỗi sợ hãi.  

Lúc này khi nghe thấy kêu thê thảm của Yamada Noki từ nhà vệ sinh, xung quanh đã xuất hiện rất nhiều người tụ tập lại xem, chiếc xe buýt vẫn chờ ở bên ngoài, Dương Bách Xuyên vốn còn muốn âu yếm thân mật với anh ta nữa, nhưng nghe thấy anh ta xin tha nên nghĩ thầm đành thôi bỏ qua.   

Anh nhíu mắt lại nói với anh ta: “Nghe cho kỹ này, sau khi ra ngoài hãy xin lỗi ông bà cụ đó, sau đó lập tức biến khỏi Trung Quốc ngay, nếu không tao sẽ thực sự cho mày đi lãnh giấy chứng nhận thiểu năng luôn đó, hơn nữa còn là giấy chứng nhận hạng A, hiểu rõ chưa hả?”  

Khi nói đến khúc cuối, Dương Bách Xuyên sử dụng linh thức nguy hiểm khiến cho khắp người của Yamada Noki run lên, vội vàng nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”  

“Hừ.” Dương Bách Xuyên hừ lạnh rồi một lần nữa nắm lấy hai cánh tay của hắn, kéo hai phát một cách thô bạo, khiến cho xương khớp cùng kinh mạch của anh ta được trở về nguyên vẹn.  

“Á.” Sau khi la hét thảm thiết, sắc mặt của Yamada Noki trắng bệt như tờ giấy trắng.  

“Cút ra ngoài đi, còn chờ o dìu mày ra à?”  

Dương Bách Xuyên nói xong liền quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.  

Lúc này trong lòng Yamada Noki coi Dương Bách Xuyên như hóa thân của ma quỷ vậy, nhanh chóng lết ra khỏi nhà vệ sinh theo sau lưng anh, đi về phía chiếc xe buýt.  

Sau khi lên xe, Dương Bách Xuyên đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, trong khi Yamada Noki run rẩy đi đến bên cạnh căp vợ chồng già, rồi anh ta không nói gì cả.  

Nhưng khi Dương Bách Xuyên lườm anh ta một cái thì tức ngoan ngoãn hẳn ra, cúi đầu chín mươi độ với ông bà cụ mà nói: “Xin lỗi ông bà cụ, tôi xin lỗi hai ông bà.”  

Hai vợ chồng già hừ một tiếng, trên xe đột nhiên có người nói: “Hay lắm, tên nhóc này nói tiếng Trung Quốc, mà lại xem thường Trung Quốc, đúng là một thằng lai giống.”  

Ngay lập tức, những người du khách trên xe bắt đầu bàn tán.  

Lúc này Yamada Noki mặt đỏ ửng đi tới bên cạnh hướng dẫn viên du lịch, sau đó lén lút liếc nhìn Dương Bách Xuyên một cái, cuối cùng phát hiện Dương Bách Xuyên đang nhìn anh ta với nụ cười quái dị, sau khi khắp cả người run rẩy, anh ta liền nói với hướng dẫn viên du lịch là mình muốn rút khỏi đoàn du lịch, hơn nữa hứa rằng là vì lý do cá nhân, không có bất cứ sự liên quan gì đến đoàn du lịch cả, nên sẽ tự chịu lấy mọi hậu quả.