Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 900



Ngay lúc nhìn thấy giọt máu trên đầu ngón tay của Dương Bách Xuyên, trong mắt Ruth tràn đầy hoảng sợ, cô ta vẫn luôn theo dõi anh, bao gồm cả những lúc bên trong đạo tràng Vu Cổ.  

Ở đạo tràng Vu Cổ, lúc Dương Bách Xuyên đại chiến với báo yêu, Ruth lén lút quan sát nhìn thấy anh dùng một giọt máu thuần phục báo yêu cường đại đến ngoan ngoãn. Vì vậy sau khi thấy hành động của Dương Bách Xuyên, cô ta nghĩ đến hình ảnh anh đối phó với bảo yêu, trong lòng lập tức hoảng sợ.  

Lúc này, Ruth quyết định dù có phải trả giá bằng máu cũng không được để Dương Bách Xuyên đưa giọt máu kia vào người mình.  

Ngay lúc Dương Bách Xuyên đang niệm chú thuật, trong lòng Ruth cũng đang niệm Huyết Chú cổ xưa của gia tộc Dracula.  

Dương Bách Xuyên hoàn thành thi pháp, một giọt máu ngay lập tức bay đến mi tâm Ruth.  

Cô ta cũng phản kích lại, chế tạo cấm chú.  

Dương Bách Xuyên thấy giọt máu sắp chui vào mi tâm Ruth, trong lòng không nhịn được vui vẻ, anh chỉ cần khống chế cô gái này là có thể đảm bảo an toàn cho Liễu Linh Linh đang ở Pháp, hơn nữa còn thể giải quyết chuyện Xương Hoa.  

Thế nhưng, làm người không thể đắc ý, hay phải nói trong khoảnh khắc mấu chốt không được vênh váo quá mức.  

Dương Bách Xuyên cho rằng giọt máu chui vào mi tâm của Ruth là xong, thế nhưng điểm chết người là anh lại thả lỏng ngay lúc đó.  

Ánh mắt Ruth bỗng nhuốm màu máu, mở miệng thét dài một tiếng, lộ ra hai cái răng nanh vô cùng dại dọa sợ Dương Bách Xuyên, dáng vẻ hiện tại của cô ta giống y hệt quỷ hút máu trong phim.  

Đương nhiên đây không phải điểm mấu chốt, linh thức của ah nhìn thấy viên tinh thạch đỏ tươi bé chừng hạt đậu trong đầu cô ta bỗng dưng nổ tung, ngay lập tức cắn nuốt sạch máu của anh.  

“Gào ~”  

Tiếng thét dài và ánh sáng đỏ như máu tỏa ra từ người Ruth khiến Dương Bách Xuyên nhanh chóng cảm giác được nguy hiểm, dao găm trong tay anh không chút nghĩ ngợi bất ngờ đâm thẳng xuống.  

Anh nghĩ cho dù bị thương cũng muốn giết chết quỷ hút máu phương Tây này.  

Thế nhưng, tất cả đã muộn.  

Khoảnh khắc một dao của anh rơi xuống, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy trên người Ruth phát ra hai luồng khí thế khiến chèn ép người khác, một giây sau, dao anh chém vào không khí.  

Dương Bách Xuyên biết Ruth đã dùng thủ đoạn gì đó trốn thoát khỏi sự trói buộc của khí tức và linh thức anh, chạy thoát rồi, trước mắt không còn bóng dáng cô ta đâu.  

Dương Bách Xuyên phiền muộn.  

Do anh quá chủ quan, nếu lúc nãy anh không đắc ý buông lỏng kìm kẹp cô ta thì cô ta đã không thể thoát được rồi.  

Đúng lúc này, giọng của Ruth vang lên cách đó hơn mười mét: “Dương thân ái, tôi nhớ kỹ anh rồi, một ngày nào sẽ khiến anh phải hối hận…”  m thanh nhỏ dần rồi biến mất.  

Dương Bách Xuyên ghe rõ sự kích động trong giọng nói của cô ta, e rằng một kích vừa rồi của cô ta có giá không nhỏ, nỗi oán hận anh đã tăng lên mấy lần.  

Dương Bách Xuyên không nhịn được cười khổ, một khi quỷ hút máu này chạy trốn, anh đuổi không kịp. Công kích linh thức chỉ có phạm vi mấy trăm mét, ít nhất hiện tại không thể đuổi theo được.  

“Cũng không biết giọt máu kia có thành công không nhỉ?” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, dù sao máu của anh đã bị ánh sáng đỏ trong đầu cô ta cắn nuốt, có khi đã biến mất rồi, nếu như còn thì anh đã có thể cảm nhận được.